SỐNG
DỄ THƯƠNG
"Dễ
thương" là một tính từ rất thường được chúng ta sử dụng để gán ghép cho
một người, một vật khi người đó, vật đó có những tính chất, hành vi, cử chỉ,
đặc điểm gợi lên trong ta niềm cảm mến tức thời. Luồng cảm mến ấy như luồng
sóng điện truyền đến con tim bạn khiến bạn bật thốt ra lời khen "dễ
thương".
"Dễ
thương" không hẳn là" đẹp". Bạn đừng đồng hóa hai tính từ này.
"Đẹp" là cái cụ thể được quy chiếu theo chuẩn mực. Bạn có thể khen
một đồ vật là đẹp nếu nó được làm tinh xảo, khéo léo, hài hòa hơn những đồ vật
khác, hơn những đồ vật cũ cùng loại. Bạn có thể khen một cô gái là đẹp nếu cô
ấy có nét mặt thanh tao, đôi mắt sáng, cái miệng cười duyên,... hội đủ những
nét "chuẩn" mà xã hội đã lên khuôn từ bao đời nay.
Còn "dễ
thương" thì khác. "Dễ thương" không phải là cái rập khuôn, theo
mẫu mà "dễ thương" là cái tinh tuý đặc biệt nổi lên và tạo cho bạn
cảm xúc bất ngờ khi ngắm nhìn. Ta có thể khen một chiếc vỏ ốc đã bị biển bào
mòn là dễ thương vì vô tình, sóng biển đã tạo cho vỏ ốc ấy một vẻ khác thường
thoạt nhìn trông giống như búp hoa. Ta có thể khen một cô gái dễ thương khi bắt
gặp cô ấy nâng một em bé té ngã giữa đường hay đỡ một bà cụ lên xe buýt. Cái
"dễ thương" ấy không bắt nguồn từ vẻ mặt, sắc diện mà chính là từ
trái tim, từ tâm hồn cô ấy.
Vậy sống "dễ
thương" khác sống "đẹp" như thế nào? Thiết nghĩ, sống đẹp cũng
có phần dễ thương vì sống đẹp là bạn phải sống theo đúng những quy tắc của xã
hội, có pha thêm lòng nhân trong đó. Xưa nay ta có biết bao nhiêu sách sống đẹp
trong tủ sách Học Làm Người và biết bao bạn trẻ đang cố theo để sống đẹp. Nhưng
theo tôi, chúng ta sống đẹp là chưa đủ vì đó đôi khi chỉ là sự thực hành khuôn
mẫu theo những gì xã hội đặt ra và khuôn mẫu theo những gương sống đẹp đã có.
Sống đẹp đích
thực phải là cuộc sống mà người ta chỉ "chạm mặt" lần đầu đã thấy
thương mến vì vẻ rạng rỡ và thánh thiện của nó mang lại. Người sống "dễ
thương" là người có trái tim đáng yêu và tâm hồn đáng phục. Đó phải là
người luôn luôn làm theo hướng dẫn của con tim chứ không phải con tim mù lòa vì
những thói tật. Đó là người luôn sống Bình An và Bình Tâm đón nhận mọi hoàn
cảnh. Đó là người có cuộc sống thánh thiện và phong phú sống động. Họ đặt cuộc
đời của họ dưới Ánh Sáng và luôn luôn canh tân con tim tình yêu. Họ sống thánh
thiện mà không biết là mình thánh thiện. Sống cho đời, cho người cách nhưng
không. Họ không tư nghĩ về mình với những mối lợi của bản thân mà yêu thương và
cho đi vô điều kiện. Họ không dành phần tự do quyết định của bạn mà chỉ mời gọi
và đồng hành với bạn...
Nói vậy xem ra
sống "dễ thương" khó quá phải không? Nhưng bạn sẽ thấy sống "dễ
thương" cũng dễ như bạn thở nếu bạn bắt đầu càng sớm càng tốt và liên tục
duy trì: "dễ thương" không phải có sẵn trong tiềm thức như bạn thở.
Sống "dễ thương" là bạn phải lọc lấy những điều đơn sơ dễ thương
trong tim bạn và bạn đem vào cuộc sống của bạn. Và khi nó đã quen thuộc, đã trở
nên một phần tiềm ẩn trong vô thức của bạn, bạn sẽ sống "dễ thương"
dễ dàng hơn.
Có lẽ có rất
nhiều cách chọn để bạn sống cuộc đời bạn cách tốt nhất. Ai cũng mong mình nên
trọn hảo và mong cuộc sống của mình mỗi ngày một tốt hơn. Bạn mong cuộc sống
của bạn sẽ thế nào? Phần tôi, tôi muốn đời mình trở nên "dễ thương".
Bãi Dâu –
Vũng Tàu, sáng 30/08/2002
THẢO PHƯƠNG.
THẢO PHƯƠNG.
ĐÔI DÒNG GỬI BẠN
Tôi viết những
dòng này gửi bạn khi tôi đang ngồi trên "chuyến xe hạnh phúc" trở về
thành phố…
Gọi là chuyến xe
hạnh phúc vì chuyến xe này là chuyến xe của niềm vui, của những nụ cười mà tất
cả chúng tôi – hơn 50 "nhân vật" của nhóm Hiệp Thông – đã được cho và
nhận…
50 cây số bụi
đất, vất vả nhưng không làm bất cứ ai có mặt buồn chán… 50 cây số này là 50 cây
số của yêu thương + chia sẻ… của sự liên kết Hiệp Thông + Mai Hòa.
Hẳn bạn có thể xa
lạ với hai chữ Mai Hoà… Vậy thì tôi rất vui được nói với bạn rằng: Tôi mới từ
Mai Hòa trở về… Mai Hòa là nơi tiếp nhận những bệnh nhân AIDS giai đoạn cuối…
Một lần đến đây để thấy rằng cuộc đời của bạn – món quà Thiên Chúa trao ban cho
bạn là một thứ vô giá luôn được trân trọng. Đến để thấy lòng vững tin mà Thiên
Chúa của những người đã ở ranh giới của cuộc sống trần gian và cuộc sống Thiên
Quốc… Và đến để cùng hát, cùng cười, cùng dâng lễ và trò chuyện cùng mọi người
ở đây…
Bạn ơi, cuộc đời
chúng ta là một chuyến xe, ước gì giữa những bon chen vội vã, những giành giựt
xô bồ… chúng ta có những "trạm nghỉ" là những chuyến xe như chiều
nay… Một chút dừng chân để hâm nóng trái tim… để yêu thương, để cho và để nhận…
Nếu bạn có thể bớt chút thời gian, mỗi thứ bảy đều có một "chuyến xe hạnh
phúc" đi về Mai Hòa lúc 2 giờ chiều. Bạn có muốn đi không?!
Ước gì chúng ta
được cùng đi trên một chuyến xe hạnh phúc về Thiên Đàng – ngôi nhà chung mà
Thiên Chúa dọn sẵn cho chúng ta!!
PHƯƠNG
THẢO PHƯƠNG
If I can stop one
heart from breaking.
If I can stop
one heart from breaking,
I shall not live in vain. If I can ease one life the aching Or cool one pain, Or help one fainting robin Unto is nest again, I shall not live in vain.
EMILY
DICKINSON
(American Poet, 1830 – 1886) |
Nếu tôi có thể ngăn
một trái tim khỏi vỡ.
Nếu tôi có thể
ngăn
một trái tim khỏi vỡ: thì tôi sẽ cho mình sống không vô tích sự. Nếu giúp được một người bớt đau buồn sầu khổ: thì tôi sẽ chẳng coi đời mình vô tích sự. Cứu chim ngộ nạn kia đem trả về tổ cũ: đủ làm tôi thấy mình sống không vô tích sự.
ĐỒNG
CHÂU
(Dịch để thân tặng các bạn Thiện Nguyện viên.) |
ĐI VỀ ĐÂU ? ( của tác giả NGUYỄN ĐỨC QUỲNH – Úc Châu )
Bài số 4 : Alexande
khi bước lên tột đỉnh của danh vọng vinh quang, ông khóc trong tuyệt vọng đau
đớn khi than lên: Hết rồi sao? Không, còn các vì sao trên trời... Nhưng tôi
không có phương tiện lên tới đó. Ông mang tâm trạng chán nản và tuyệt vọng. Ông
không trả lời được câu hỏi Đi
Về Đâu?
Mỗi người chúng
ta đang trên đường đi. Đời là một chuyến đi, chất chứa nhiều những lạ lẫm, chất
chứa nhiều những bất lực, chất chứa nhiều những suy tư.
Trả lời câu hỏi Đi Về Đâu? là tôi đang tiếp tục tìm kiếm một chân lý và một lý tưởng cho cuộc
đời.
Trả lời câu hỏi Đi Về Đâu? là tôi đang suy tư tìm kiếm trên chuyến đi đời người.
Nhiều người đi
trước tôi đã trả lời được câu hỏi ấy, và đã tìm được một đáp số cho cuộc đời.
Nhưng cũng nhiều
người khác tìm câu trả lời mãi mãi không ra. Họ đành chịu chấp nhận thua cuộc
của một mây mù tuyệt vọng không lối thoát.
Đôi khi, có những
người đã trở thành kẻ thù của chính mình, vì không trả lời được câu hỏi Đi Về Đâu?
Thánh Augustinô
đã trả lời câu hỏi Đi
Về Đâu? một cách chí lí
khi Ngài nhận định:
Con người chưa
được vô biên, là còn thổn thức ưu phiền tháng năm.
Quả thật, câu hỏi
Đi Về Đâu? đã được trả lời qua câu thơ trên của Augustinô.
Ngài cũng đã từng
trăn trở với câu hỏi đó. Khi tìm không ra câu đáp số, Ngài đã từng lăn xả vào
những tuyệt vọng của trác táng, của hư vô, của chối từ Thiên Chúa.
Mùa Phục Sinh năm
387, Ngài đã tìm được câu trả lời Đi Về Đâu? qua bí tích Rửa
Tội ngài lãnh nhân qua Thánh Ambrosiô tại Milan. Ngài đã tìm đuợc đáp số cuộc
đời. Ngài cảm thấy niềm hạnh phúc vô biên trong cuộc sống. Cuộc đời trở nên đầy
tràn ý nghĩa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét