Lời Chúa: Mc 16, 1-8
Hết ngày sabát, bà Maria Mácđala với bà Maria mẹ ông Giacôbê, và bà Salômê, mua dầu thơm để đi ướp xác Đức Giêsu. Sáng tinh sương ngày thứ nhất trong tuần, lúc mặt trời hé mọc, các bà ra mộ. Các bà bảo nhau: “Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi cửa mộ giùm ta đây?” Nhưng vừa ngước mắt lên, các bà đã thấy tảng đá lăn ra một bên rồi, mà tảng đá ấy lớn lắm. Vào trong mộ, các bà thấy một người thanh niên ngồi bên phải, mặc áo trắng; các bà hoảng sợ. Nhưng người thanh niên liền nói: “Đừng hoảng sợ! Các bà tìm Đức Giêsu Nadarét, Đấng bị đóng đinh chứ gì! Người đã trỗi dậy rồi, không còn đây nữa. Chỗ đã đặt Người đây này! Xin các bà về nói với môn đệ Người và ông Phêrô rằng Người sẽ đến Galilê trước các ông. Ở đó, các ông sẽ được thấy Người như Người đã nói với các ông.” Vừa ra khỏi mộ, các bà liền chạy trốn, run lẩy bẩy, hết hồn hết vía. Các bà chẳng nói gì với ai, vì sợ hãi.







Trong sách ngôn sứ Ysaya, có 4 bài ca về Người Tôi Tớ. Người Tôi Tớ đó là một nhân vật bí nhiệm. Người ta không biết tác giả ám chỉ về ai : về một vị ngôn sứ, một người đạo đức nào đó chịu đau khổ thay cho kẻ khác, hay về một cộng đoàn trải qua nhiều thử thách. Điều chủ chốt của đời sống Người Tôi Tớ này là chịu muôn vàn đau khổ vì người khác, vì lợi ích và hạnh phúc của tha nhân. Có thể nói cõi lòng Người Tôi Tớ này sôi sục tình mến và Người sống tình mến đến cùng, qua việc như trở thành sự đau khổ, sự tội, cốt để muôn người được bình an, được chữa lành, được nên công chính. Nơi Người Tôi Tớ, có cái gì thật khó giải thích, thật mâu thuẫn như trong tình yêu vậy. Người thí mạng mình đi vì hạnh phúc của kẻ khác.
Mùa chay-phục sinh của đạo Công giáo có vài nghi thức rất đáng để nghiền ngẫm. Bao gồm các nghi thức: xức tro, Chúa rửa chân cho các tông đồ, hôn chân Chúa, thắp nến phục sinh. Trong phạm vi bài này, xin chia sẻ một số ý liên quan tới nghi thức thứ 3.