Khi tôi được sinh ra là khởi điểm tôi bắt đầu đi về cõi
chết. Làm gì có sự chết nếu không có sự
sống. Làm gì có ngày người ta chôn tôi
nếu không có ngày tôi chào đời. Như thế,
cuộc sống của tôi là chuẩn bị cho ngày tôi chết.
Ngay từ trong bào thai của mẹ, bắt đầu có sự sống là
tôi đã cưu mang sự chết rồi. Kết hợp và
biệt ly ở lẫn với nhau. Trong lớn lên đã
có mầm tan rã. Khi vũ trụ chào đón tôi,
thì cùng một lúc, tôi bắt đầu từ giã vũ trụ từng ngày, từng giờ.
Mỗi ngày là một bước tôi đi dần về sự chết. Bình minh mọc lên, nhắc nhở cho tôi một bước
cận kề. Hoàng hôn buông xuống, thầm nói
cho tôi sự vĩnh biệt đang đến.