1.LỜI CHÚA: “Vậy,
nếu khi anh sắp dâng lễ vật trước bàn thờ, mà sực nhớ có người anh em đang có
chuyện bất bình với anh, thì hãy để của lễ lại đó trước bàn thờ, đi làm hòa với
người anh em ấy đã, rồi trở lại dâng lễ vật của mình” (Mt 5,23-24).
2.CÂU
CHUYỆN:
Có một vị giáo sư nọ kiến thức uyên bác thường được
các học viện thỉnh giảng. Một hôm sau khi giảng xong đề tài: “Thực tập nhận lỗi
và sống hòa thuận với anh em”, ông đã tự lái xe hơi về nhà. Khi xe vừa ra ngòai
cổng trường thì gặp một chiếc taxi từ xa phóng tới thắng thật gấp vì súyt chút
nữa đụng phải xe của ông. Rõ ràng tài xế taxi có lỗi đã phóng nhanh giữa đường
phố đông người. Nhưng thay vì nhận lỗi, anh tài xế này lại lớn tiếng la mắng
viên giáo sư: “Bộ ông bị đui hay sao mà lái xe bất cẩn như vậy hả ?”. Nghe lời
mắng chửi như vậy, viên giáo sư tức giận đỏ mặt, vì theo luật giao thông: tài
xế này đã phóng nhanh trên đường phố đông người đi lại là sự vi phạm nghiêm
trọng bộ luật giao thông đường bộ. Viên giáo sư liền to tiếng cãi lại
: “Chính anh mới là kẻ đui khi lái xe bạt mạng như vậy”. Gã tài xế
taxi liền xuống xe thách thức: “Ông có giỏi thì ra đây nói chuyện phải
quấy với tôi!”. Viên giáo sư cũng không vừa: “Ra thì ra chứ ta sợ gì anh”.
Nhưng khi vừa ra khỏi xe, viên giáo sư thấy một đám học viên đang từ học viện ra
về gần tới chỗ ông. Viên giáo sư nghĩ tới đề tài mới thuyết trình “Thực tập nhận
lỗi và sống hòa thuận với tha nhân”, nên thay vì tranh cãi hơn thua với gã kia,
ông tiến đến gần bắt tay anh ta và ôn tồn nói : “Đúng là tôi có lỗi. Anh cho
tôi xin lỗi nhé”. Gã tài xế đang trong tư thế sẵn sàng đối phó ngạc nhiên trước
thái độ hòa hõan của đối phương nên cũng hạ giọng nắm tay viên giáo sư và nói:
“Thực ra đây là lỗi của cháu đã lái xe quá nhanh, chứ không phải hòan tòan lỗi
của bác dâu. Bác cho cháu xin lỗi nhé”. Sau cái bắt tay xin lỗi làm hòa, cả hai
lại vui vẻ lên xe đi về nhà.