PHẢI CHO MỚI CỨU CHÁU ĐƯỢC
Các bác sĩ phải
đóng cửa lại, để khỏi phải bị gia đình cháu Đỗ Thế Anh quấy rầy, vì cả bệnh
viện ai cũng biết bệnh liệt não là "hết thuốc chữa rồi!" Nhưng cha mẹ
nào lại không muốn con mình sống. "Còn nước còn tát", nên họ vẫn cứ
đến đập cửa. Lúc đó, một ông trung niên sau khi thăm người quen của mình bệnh
xong thấy cảnh đó, nên xin vào thăm cháu. Khi người nhà đưa đến bên giường cháu
Anh, ông vừa đưa tay bắt mạch, vừa thầm thỉ gì đó rồi nói với gia đình:
– Nếu muốn cháu
khỏi bệnh, gia đình phải giao cháu cho tôi luôn. Phải cho mới cứu được cháu!
Cả hoang mang lo
lắng, rồi bàn non tính già với nhau. Cuối cùng ông bố trong tiếc nuối quyết
định đồng ý trao đứa con trai, mà không chỉ ông, cả dòng họ nhà nội mong đợi.
Ông nói:
– Thà thằng Anh
nó phải xa mình, nhưng nó sống, còn hơn cứ giữ nó ở với mình để nó chết.
Thế là gia đình
cháu Anh, nhà ở Lai Thanh, Kim Sơn, Ninh Bình đã trao cháu cho ông Stêphanô Vũ
Mạnh Hùng, xứ Phú Hậu, Phát Diệm. Việc đầu tiên, sau khi nhận cháu Anh, ông
Hùng rửa tội cho cháu và đặt tên thánh cho cháu là Phaolô. Sau đó ông đưa cháu
về nhà và bắt đầu điều trị theo thuốc Bắc, đó là nghề của ba đời nhà ông truyền
lại.
Tuy đã giao cháu,
nhưng bà nội cháu không ngày nào lại không đến nhà ông Hùng chầu trực, mong
nhìn thấy cháu khỏe mạnh. Trong những ngày đó, ông Hùng đã huy động cả gia đình
cùng những người ông quen biết trong giáo xứ cầu nguyện. Sau mấy ngày áp dụng
các bài thuốc thông thường, cháu Anh không thuyên giảm, ông Hùng bèn nhờ đến bà
nội của cháu Anh. Ông nói:
– Bà làm ơn xuống
đền Đức Bà Hằng Cứu Giúp, gần bệnh viện Kim Sơn ấy. Vào đó bà cầu nguyện cho
tôi và cho cháu bà.
– Nhưng tôi bên
lương, tôi biết cầu nguyện làm sao?
– Bà cứ than thở
với Đức Bà về tình trạng sức khỏe của cháu bà, rồi bà nói "Xin bà thêm sức
cho thầy thuốc cứu giúp cháu tôi!"
Thế là ngày ngày
sau khi đến nhà thầy lang Hùng để nhìn mặt cháu một cái, bà lại đến với Đức Bà
Hằng Cứu Giúp. Bà nói ra hết nổi lòng của bà, rồi khóc lóc với Đức Bà. Một tuần
sau, cháu bà đã qua cơn nguy kịch và thêm một tuần nữa, cháu bà đã khỏe hẳn.
Bà cả gia đình
kéo lên nhà thấy Hùng nhìn cháu nhìn con mà tiếc rẻ. Thấy vậy ông Hùng bảo:
– Tôi cho các ông
bà nuôi lại cháu, nhưng cháu là con của Chúa đấy. Chính Thiên Chúa cứu cháu chứ
chẳng phải tôi đâu!
Gia đình vui mừng
vì khi giao thì đứa con đang hấp hối, nhưng khi nhận lại, thì nhận một đứa trẻ
linh hoạt vui tươi. Và cả gia đình hứa sẽ cho cháu sống đạo như bố Hùng của
cháu.
Ngày Phaolô Đỗ
Thế Anh rửa tội, cháu chỉ mới tám ngày tuổi. Nay cháu Anh đã 13 tuổi đang học
lớp 8 trong một trường gần nhà ở Lai Thanh - Kim Sơn. Còn ông Stêphanô Vũ Mạnh
Hùng năm nay đã 61 tuổi. Sau những giờ bốc thuốc Bắc theo truyền thống gia
đình, ông được cha xứ Phú Hậu giao cho bổn phận dạy giáo lý cho những người dự
tòng lớn tuổi.
Ở tuổi ngoài lục
tuần thế mà ông Hùng vẫn dễ dàng hòa mình với các giảng viên giáo lý trẻ, chỉ
đáng tuổi con tuổi cháu của ông.
NGUYỄN LÊ
PHAN ANH
HẠT NGỌC VÀ ƯỚC MƠ
Vào tuần cuối của
năm học, thầy York dạy môn Khoa học triệu tập 20 học sinh lớp tôi lại để chào
tạm biệt cuối năm.
Chúng tôi ngồi im
lặng khi thầy vào lớp.Trông thầy vẫn như mọi khi với chiếc nơ nhỏ và cặp kính
gọng sừng. Sau khi nói vài lời, thầy đưa mỗi đứa chúng tôi mỗi đứa một hộp nhỏ
màu trắng: "Bên trong – thầy nói – các em sẽ thấy một cánh hoa bạc có đính
hạt ngọc trai ở giữa. Hạt ngọc đó tượng trưng cho tiềm lực của các em, là thứ
mà các em cần trong bước đường tương lai. Bởi vì cát khi nằm trong vỏ trai sẽ
biến thành hạt ngọc có giá trị rất lớn, và vì thế, mỗi em đang nắm trong tay
hạt giống ươm mầm cho các giá trị tiềm tàng"....
Tôi cắn chặt môi
để ngăn những giọt nước mắt sắp trào. Lời của thầy có ý nghĩa biết bao, nhưng
với tôi, tất cả đã quá muộn, từ khi tôi biết mình mang thai. Tất cả đã kết
thúc.... Giấc mơ của tôi và của mẹ tôi đã tan thành mây khói bởi tôi đã làm
hỏng cuộc đời sinh viên của mình trong giây phút yếu lòng....
Làm sao tôi có
thể quên được sự hy sinh vô biên của mẹ với lòng mong mỏi duy nhất là tôi lấy
được mảnh bằng đại học. Mỗi tuần mẹ chắt chiu gửi chút tiền cho chị Marianne và
tôi. Đại học, chỉ có đại học là con đường giúp chúng tôi thoát khỏi cuộc sống
nghèo khổ của những người đào mỏ ở quê nhà Pennsylvania - mẹ tôi thường nói như
vậy. Ký ức tuổi thơ khốn khó vẫn in đậm trong tâm trí tôi... Khi tôi ba tuổi,
cha tôi đã phải vào dưỡng trí viện vì bệnh lao phổi. Rồi vài năm sau, cha tôi
xuất viện, sống vật vờ không làm được gì. Mọi lo toan trong gia đình đều trông
cậy vào đồng lương ít ỏi của mẹ. Từ những nỗi thống khổ, một giấc mơ đã nảy
sinh trong tâm trí mẹ: chị Marianne và tôi nhất định phải vào được đại học...
Và bây giờ... Thay vì sự tự hào, tôi mang về gia đình sự nhục nhã.
Tôi và Dan cưới
nhau, rồi Dan tiếp tục học đại học, còn tôi phải nghỉ. Trước khi Dan tốt nghiệp
tôi cho ra đời đứa con thứ hai. Sau đó, Dan nhập ngũ, tôi theo chồng dọn đến
hết căn cứ này sang căn cứ khác. Đứa con thứ ba lại ra đời. Bảy năm sau, Dan
xuất ngũ, kiếm được việc nhưng không đủ nuôi sống cả nhà nên tôi phải đi làm
thêm phụ chồng. Làm đủ thứ nghề, tâm trí như cuồng lên với vô số nỗi lo toan.
Đến lúc tôi lấy hạt ngọc ra ngắm nghía, lòng tự nhủ khi nhớ đến lời thầy York.
Một đêm, tôi trằn trọc khi nghĩ đến việc trở lại giảng đường, nhưng "mình
đã 35 tuổi rồi còn gì...."
Mẹ hẳn đoán được
những dằn vặt mà tôi đang chịu đựng bởi một hôm bà gọi điện: "Con có nhớ
số tiền mà mẹ dành dụm cho con không? Nay vẫn còn nguyên đấy". Tôi thẫn
thờ nhìn chăm chăm vào chiếc ống nghe.... 17 năm rồi mà mẹ vẫn còn nuôi giấc mơ
đó.... Cuối cùng 6 tháng sau, tôi ghi danh vào trường đại học gần nhà, học lớp
Sư Phạm. Nỗi gian khổ trở nên nặng nề hơn tôi tưởng. Vừa phải lo chuyện gia
đình, vừa phải cố gắng hết sức trong một lớp mà sinh viên không bằng nửa tuổi
tôi với sức bật nhanh nhạy.
Một ngày tháng
năm, sau khi tan học (vào giai đoạn năm nhất) tôi về nhà bật khóc, hoang mang
không biết liệu lần này có theo hết chương trình đại học không. Đứa con gái đầu
lòng đang chuẩn bị vào đại học vào đầu mùa thu này. Ngân sách gia đình eo hẹp.
Chi tiêu cho việc học của hai đứa kế ngày càng tốn kém.... Vài ngày sau đó,tôi
tình cờ gặp vợ thầy York ở phòng mạch nha sĩ. Tôi kể với cô chuyện hạt ngọc và
chuyện cố gắng trở lại giảng đường, nhưng gặp phải vô vàn khó khăn... "Tôi
hiểu - cô York nói - thầy cũng bắt đầu vào đại học ở tuổi 50". Tôi lắng
nghe, ngạc nhiên, nhất là khi cô kể về những nỗi khốn khổ mà thầy York chịu
đựng khi quyết tâm theo đuổi đại học. Câu chuyện về thầy York khiến tôi trở nên
mạnh mẽ và cứng rắn. Tôi theo nốt ba năm đại học còn lại...
Sau khi tốt
nghiệp tôi dạy anh ngữ tại một trường trung học tại địa phương. Chính những năm
tháng khốn khó đã cho tôi kinh nghiệm sống quý giá và phương pháp học cụ thể.
Tôi đem sự hiểu biết đó vào lớp... Cuối năm thầy hiệu trưởng báo một tin làm
tôi hết sức bất ngờ: tôi được đề cử vào danh sách các giáo viên dạy giỏi nhất
tranh giải cấp quốc gia. Trong tờ tường trình, tôi kể lại câu chuyện hạt ngọc
của thầy York đã ảnh hưởng đến tôi thế nào.... Vào một ngày tháng chín, tôi
nhận được danh hiệu cao quý đó. Thật thú vị là sau đó tôi và thầy York được báo
chí mời phỏng vấn. Tôi gặp lại thầy, xúc động khi nghe thầy nói thầy sẽ nghỉ
hưu vào năm tới. Thầy còn kể rằng ngày trước đã có lúc thầy nghĩ đến việc nghỉ
học vì "tôi không tin vào tương lai, không tin vào chính mình..." Tôi
hỏi thầy có phải khi đưa hạt ngọc thầy cũng không tin vào 20 đứa sinh viên lớp
tôi.Thầy trả lời: "Không thầy đã xem 20 người với các đức tính như là
những hạt ngọc giá trị".
MINH TRÍ
chuyển bài.
ƠN BAN MỖI NGÀY
Người ta không
thể dự trữ ân sủng cho tương lai, cũng như không thể ăn no trong một ngày, để
sống cho cả sáu tháng, hoặc hít thật nhiều không khí, để được khỏe mạnh trong
suốt cả tuần.
Phải cầu xin
Thiên Chúa ban ơn mỗi ngày, vì chúng ta luôn cần ân sủng của Người.
SÓCCON
trích từ "Quà Tặng Cho Bạn".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét