Ai
sống trên đời cũng cần tình yêu. Một cuộc sống thiếu vắng tình yêu là
một cuộc sống chưa trọn vẹn. Chỉ có hơi ấm của tình yêu mới đủ năng lực
làm cho tâm hồn hạnh phúc tròn đầy. Để biết tình yêu có sức hấp dẫn kỳ
diệu như thế nào, không cần nhìn vào con người là thụ tạo có tình yêu mà
chỉ cần nhìn vào phản ứng của cô chó, chú mèo để thấy cô chú tự nhiên
quấn quýt với người nào tỏ ra dịu dàng với cô chú.
Một
người bình thường mang tâm trạng bình thường sẽ có nhu cầu bình thường
là diễn tả tình yêu trong lòng mình đối với người mình thương mến. Bản
chất của tình yêu thương đích thực là tốt lành, xinh đẹp, thánh thiêng.
Nhưng lại có một hiện tượng đáng tiếc vẫn xảy ra trong cuộc sống thường
nhật là: sự diễn tả tình yêu thương đôi khi lại gây ra khó chịu, bực
tức, thất vọng cho người được quan tâm. Bầu khí sau khi diễn tả yêu
thương đâm ra nặng nề hơn trước đó. Tại sao kỳ vậy?
Có
một người phát hiện ra hiện tượng này và bắt đầu tìm kiếm lý giải. Anh
nhìn lại hành trình mình đã đi qua với những trường hợp cụ thể. Cách đây
khoảng một năm, anh gọi điện cho một người bạn.
“Alô, cậu khoẻ không?”
“Cảm ơn cậu, tớ khoẻ. Cậu thì sao?”
“Tớ cũng tạm tạm. Lâu rồi không thấy tin cậu, gọi điện xem tình hình thế nào. Chắc cậu bận rộn lắm hả?”
“Kỳ này công việc cũng bớt căng thẳng hơn trước một chút rồi cậu”.
“Ồ,
vậy mà không gọi điện cho tớ. Lúc nào tớ cũng gọi cho cậu trước. Hay là
kỳ này có nhiều người hâm mộ quá rồi cậu không còn nhớ đến người bạn
này…”.
Người bạn được quan tâm bỗng cảm thấy khó chịu về cuộc gọi lẽ ra đã rất thân tình, vui vẻ. Người gọi cũng thấy nặng nề.
Một
lần khác cách đây ít tháng, anh đi uống cà phê với một đồng nghiệp.
Trong cuộc chuyện trò, anh bạn kia hỏi thăm anh về công trình xây dựng
anh đang tự tin thực hiện. Không biết chính xác anh bạn kia đã nói thế
nào mà sau đó anh cảm thấy khá bực mình vì không được tin tưởng đến nỗi
anh có ý không bao giờ chia sẻ chuyện làm ăn với người đó nữa.
Cách
đây mấy tuần, xảy ra một việc bực mình giữa anh và cô cháu gái. Anh
thương cháu gái lắm nên thường chăm sóc cô còn kỹ hơn là bảo mẫu hay vú
nuôi: “Cháu đừng có mặc chiếc áo đó, nhìn không đẹp”, “Cháu ngưng nói
chuyện với thằng đó đi, cậu thấy không có cảm tình với nó”, “Cháu phải
uống sữa nhiều vào, phải ăn uống cho đầy đủ, phải…”,… Hôm ấy, cô cháu
gái phản ứng: “Trời ơi, con 20 tuổi rồi đó cậu, đâu còn con nít nữa
đâu!” Lúc ấy anh sùng lên giận dỗi: “Cậu có lo thì mới quan tâm như thế.
Người dưng nước lã thì đừng hòng”. Mặc dù biết rằng cậu làm thế là vì
thương, cô vẫn cảm thấy ngột ngạt giống như bị tước mất tự do. Cả hai
đều cảm thấy nặng nề khó chịu.
Còn
nhiều lần khác nữa làm anh ngày càng thấy nản lòng chẳng thiết quan tâm
ai nữa. Anh tự hỏi sao mỗi lần “làm ơn” lại hay “mắc oán” thế. Mệt cái
thân! Bế tắc!
********
Thế
rồi một ngày nọ trong Mùa Phục Sinh, anh đi dự Lễ tại ngôi giáo đường
nhỏ gần chỗ làm việc. Đầu óc đang ngổn ngang. Mệt mỏi. Chán chường. Lời
Chúa hôm ấy vẫn là những bài anh đã nghe nhiều lần, nhiều đến nỗi phát
nhàm. Không sốt sắng nên cảm thấy Lễ dài, anh ngao ngán liếc nhìn chiếc
đồng hồ trên tường. Đúng lúc ấy anh nghe linh mục đọc đến câu: Khi ấy,
Đức Giêsu nói với các môn đệ rằng: “Đây là điều răn của Thầy: Anh em hãy
yêu thương nhau như Thầy yêu thương anh em” (Gioan 15,12) Anh bỗng giật
mình! Chính câu nói ấy là chìa khoá quan trọng để tháo gỡ các bế tắc
anh đang gặp phải bấy lâu. Yêu thương nhau thì các môn đệ vẫn yêu thương
nhau đấy thôi, nhưng để đảm bảo tình yêu thương ấy được diễn tả cách
đúng đắn nhất thì Thầy dặn “như Thầy đã yêu thương anh em”. Phải chăng
Thầy hiểu rõ khó khăn trong tương quan giữa con người với nhau nên mới
dặn: “Như Thầy đã yêu thương”? Đây chính là chìa khoá, là bí quyết cho
nghệ thuật yêu thương.
************
Muốn
hiểu rõ bí quyết này cũng đơn giản thôi: chỉ cần nhìn ngắm cho kỹ cách
thức diễn tả tình yêu của Thầy. Tất cả những cử chỉ, lời nói, hành động
của Thầy khi diễn tả tình yêu là: tự hiến sự sống cho người mình yêu. Đó
vừa là nền tảng bảo đảm cho tình yêu đích thực vừa là đỉnh cao của nghệ
thật diễn tả yêu thương; cho nên, Thầy khẳng định: “Không có tình yêu
nào cao quý hơn tình yêu của người hiến mạng sống vì bạn hữu” (Gioan
15,13).
Anh
chợt tỉnh ngộ: Khi quan tâm, Thầy không bao giờ muốn kiểm soát cuộc đời
người khác, không tỏ vẻ thiếu tin tưởng, không đòi hỏi người khác phải
quan tâm lại mình, và không muốn chiếm giữ lối sống của họ. Tất cả đến
từ tình yêu thương vô điều kiện của Thầy. Thầy để cho việc đáp lại tình
yêu của Thầy được diễn ra hoàn toàn trong tự do và tự nguyện. Nếu có thì
Thầy mừng vui hạnh phúc lắm; còn nếu không có thì Thầy đón nhận điều ấy
một cách vẫn đầy yêu thương. Yêu như thế là yêu của một trái tim vĩ
đại. Con người được sinh ra để trở nên vĩ đại trong tình yêu.
Từ
ngày ấy, anh bắt đầu ngắm nhìn Thầy để học hỏi. Và anh đã hiểu: Yêu
thương đích thực là hướng đến sự bình an và hạnh phúc của người khác chứ
không phải để mình cảm thấy thoải mái. Chừng nào lòng mình còn hướng về
chiếm hữu cho lợi ích bản thân thì chừng ấy mình vẫn chưa biết yêu
thương thật sự, mình vẫn đang yêu bản thân mình là chính. Bây giờ, những
người được anh quan tâm cảm thấy nhẹ lòng hơn, bình an hơn, ấm áp hơn
mỗi lần gặp gỡ anh.
**************
Ta cùng chiêm ngắm Thầy để cách yêu thương của ta có thêm nghệ thuật và hiệu quả, bạn nhé!
Giuse Tuấn Việt, O.Carm
(Nguồn: emty.org)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét