Trong
khi tại các quốc gia Âu Mỹ, người dân được bảo vệ tối đa trước các thực
phẩm độc hại, thì tại Việt Nam người dân phải tự bảo vệ mình là chính.
Nhưng bảo vệ thế nào được khi mà hầu như tất cả các đồ ăn thức uống,
thậm chí đồ may mặc cũng tràn ngập hóa chất độc hại. Báo chí đã nêu danh
nhiều, đã lên tiếng nhiều, sau khi đã chứng minh hẳn hoi. Nào là nước
tương chứa chất 3-MCPD gây ung thư, sữa nhiễm Mêlamine, phở ướp
phoocmôn; nào là heo siêu nạc chứa chất độc clenbuterol, nào là gà vịt
bị tẩm hóa chất tạo màu bắt mắt, v.v… và gần đây nhất là vụ cá diêu hồng
được nuôi bằng thực phẩm có chứa chất cực độc. Tuy nhiên còn bao nhiêu
thứ thực phẩm bị nhiễm độc khác chưa được phanh phui thì sao?
Người
dân Việt Nam vẫn thường được khuyến khích hãy trở thành những người
tiêu dùng thông minh. Nhưng thông minh thế nào đây khi mà hầu như tất cả
đồ ăn thức uống đều bị đầu độc. Được bao nhiêu người thông minh giữa
một đất nước đa phần là những người nông dân chân lấm tay bùn, ít học.
Vả lại thông minh quá chắc là không còn biết ăn uống gì nữa, trừ khi tự
mình cung cấp mọi thứ. Đã từng có một cựu Tổng bí thư khuyên người dân
không nên mua rau ngoài chợ. Nhiều người nghèo nghe mà cảm thấy tủi
thân. Họ tự hỏi vậy thì mua rau ở đâu? Lên cung trăng mà mua ạ!
Ngay
cả những mặt hàng được kiểm định chất lượng VSATTP cũng không đáng tin
là an toàn. Bởi vì rất thường người ta chỉ kiểm định lấy có, kiểm định
chiếu lệ. Những con dấu kiểm định được đóng lên thực phẩm hay đồ dùng mà
không phải nhọc công kiểm định hoặc kiểm định một cách qua loa vô trách
nhiệm. Một phần cũng vì khâu nhân sự dành cho lĩnh vực kiểm tra chất
lượng an toàn thực phẩm tại Việt Nam dường như bị bỏ ngỏ: vừa thiếu vừa
yếu. Có những nơi thiếu trầm trọng. Đây cũng là hậu quả của chương trình
đào tạo nguồn nhân lực hiện nay quá bất cập.
“Mực bẩn” được chế biến tại chợ đầu mối Long Biên, Hà Nội
Nguyên nhân để cho cả một thị trường bị tràn ngập hóa chất độc hại đã rõ.
Trước hết là do lòng tham của con người: để có tiền người ta làm đủ mọi
cách kể cả việc đầu độc người khác. Thứ đến là do quản lí quá lỏng lẻo,
thậm chí nhiều khâu, nhiều công đoạn trong sản xuất, nhập khẩu, lưu
hành, tiêu thụ bị thả nổi. Sau nữa là do xử lí không nghiêm minh: theo
kiểu đánh trống bỏ dùi, hoặc theo phong trào rồi sau đó đâu lại vào đấy.
Nhưng
sâu xa hơn là lương tâm người ta đã bị cơ chế làm cho không còn nhận ra
đâu là tội, đâu là lỗi. Hay nói một cách hình tượng là lương tâm đã bị
rụng hết răng rồi nên không còn cắn rứt khi làm điều ác, điều hại với
đồng loại. Chính vì thế dù làm những điều ác với đồng loại, người ta vẫn
cứ ăn ngon ngủ ngon.
Bao
nhiêu thứ mặt hàng của Trung Quốc bị cấm nhập khẩu vào thị trường Châu
Âu, Châu Mỹ… vẫn được tuồn vào Việt Nam một cách vô tư sau khi đã cho
thay đổi nhãn mác. Chính tâm lí ham của rẻ, của lạ cũng là một trong
những yếu tố tạo điều kiện cho những kẻ làm hàng nhái, hàng dỏm, hàng
kém chất lượng, hàng độc hại sống phây phây.
Chỉ với một lượng hóa chất nhỏ, thịt thiu, ươn sẽ biến thành thịt “ngon”
Hậu quả là gì? Hậu
quả là hàng loạt vụ ngộ độc thực phẩm với quy mô tập thể, có những vụ
ngộ độc lên tới hàng ngàn người (đặc biệt là tại các khu công nghiệp).
Ngày 27.4, chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh KFC bị một tòa án Úc ra lệnh bồi
thường 8,3 triệu USD cho gia đình một bé gái bị tổn thương não nặng và
phải ngồi xe lăn, sau khi ngộ độc vì ăn thịt gà của hãng này. Đọc tin
tức này thấy thương cho người dân Việt Nam! Bị ngộ độc phải cấp cứu mà
không được bồi thường một đồng cắc nào? Các nhà hàng, quán ăn gây nên
ngộ độc, chỉ cười trừ. Huề cả làng. Buồn!
Hậu
quả là gì nữa? Hậu quả là bệnh tật ngấm ngầm ngày càng nhiều. Dòng
giống người Việt bị thóai hóa trầm trọng. Rất nhiều trường hợp vô sinh
cũng có nguyên nhân từ việc ăn uống những thứ có nhiều hóa chất độc hại
mà các bác sĩ đã chỉ rõ. Rất nhiều trẻ em sinh ra bị dị tật cũng vì cha
mẹ bị phơi nhiễm quá nhiều các hóa chất độc hại từ các đồ ăn thức uống
kém chất lượng. Nghiêm trọng nhất đó là chưa bao giờ người Việt Nam lại
phải đối mặt với đại nạn ung thư lan tràn như ngày hôm nay. Chắc chắn
trong tương lai người ta còn phải xây dựng nhiều bệnh viện, nhiều trung
tâm ung bướu nữa, nếu tình trạng an toàn vệ sinh thực phẩm không được
cải thiện.
Người
ta vẫn thường rêu rao đất nước Việt Nam yên bình vì không có chiến
tranh, không có những xáo trộn về chính trị… Nhưng thực tế thì lòng
người xáo trộn và bất an hơn bao giờ hết. Ra đường thì nơm nớp lo sợ tai
nạn giao thông, xuống phố thì thấp thỏm sợ lo bị trộm cắp. Vào bếp thì
canh cánh lo sợ nổ bình ga, vào bàn ăn thì áy náy sợ lo không biết đồ ăn
thức uống có đảm bảo an toàn không đây? Bao nhiêu thứ hóa chất đang
rình rập bủa vây? Nhất là những thứ thực phẩm có nguồn gốc từ Trung
Cộng!
Một
người lạc quan lắm đọc báo hằng ngày cũng không thể lạc quan nổi. Người
ta vẫn kể cho nhau nghe một câu chuyện khôi hài cười ra nước mắt, câu
chuyện “Ăn gì không sợ chết?”
Trong lớp Giáo Lý, một ma-xơ có sáng kiến: “Mùa Chay gần tới rồi. Hôm nay xơ muốn các em thảo luận về đề tài “lợi ích của việc ăn chay”, vì bây giờ thực phẩm độc hại nhiều quá!”
- Tèo: “Thưa
Xơ, ăn chay ta chỉ ăn cơm với cá thôi là tốt nhất! Vì heo thì bị thúc
‘thần dược siêu nạc’, gà vịt thì bị tẩm hóa chất tạo màu bắt mắt, lại
thêm mấy bệnh dịch đe doạ: tai xanh tai đỏ, lở mồm long móng, H5N1…”
- Tí:
“Không được đâu! Cá biển thì bị ướp phân u rê, hàn the; cá đồng thì cho
ăn thức ăn tăng trọng chứa hóa chất cực độc! Vì vậy, ăn chay ta nên ăn
rau chấm nước tương là tốt nhất.”
- Tèo: “Ăn rau cũng chết, vì rau xịt quá lượng thuốc trừ sâu, nước tương thì chứa 3-MCPD gây ung thư…”
- Xơ thở dài: “Ăn gì cũng… ung thư, cũng chết! Biết ăn chay cái gì đây?”
- Tí bỗng giơ tay:
“Thưa xơ, con nghĩ ra rồi, ăn gì cũng chết chỉ có … ‘ăn hối lộ’ là
không chết! Con thấy cán bộ chỉ bị …’tự kiểm điểm hay phê bình’ mà
thôi!”
Ăn
uống là một nhu cầu sinh tồn của con người. Người ta không thể tồn tại
nếu không ăn không uống. Ăn sạch uống sạch thì mới khỏe mạnh, nhưng ăn
uống bây giờ là đồng nghĩa với việc tích lũy mầm bệnh. Câu tục ngữ: “Bệnh từ miệng vào”
quả đã trở thành câu tục ngữ mang tính thời sự hơn lúc nào hết. Bao
nhiêu thứ hóa chất độc hại mà người dân Việt Nam đang vô tình rước vào
thân sẽ còn xuất hiện dài dài trên bản danh sách liệt kê của các tờ báo
đây?
Biết
đến bao giờ người dân Việt Nam mới có thể an toàn ngồi vào bàn ăn, mà
không còn lo cái nỗi lo ăn phải thức ăn gì nguy hại đây? Biết đến bao
giờ các bà nội trợ mới hết phải đắn đo suy nghĩ chọn lựa thức ăn nào là
an toàn và thức ăn nào là không an toàn đây? Biết đến bao giờ các y bác
sĩ Việt Nam mới có thể ngồi rung đùi uống cà phê giữa các ca trực mà
không còn phải ưu tư nhiều vì phận người sao lắm bệnh tật khổ đau?
Đau
khổ vì nghèo đói đã là thứ đau khổ hạ thấp phẩm giá con người; đau khổ
vì bệnh tật, mà bệnh tật do bị đầu độc bởi các hóa chất phải chăng là
thứ đau khổ làm cho người ta uất hận hơn hết?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét