Câu Chuyện từ 1 - 10
Câu Chuyện từ 11 - 20
Câu Chuyện từ 21 - 30
Câu Chuyện từ 31 - 40
Câu Chuyện từ 41 - 50
Câu Chuyện từ 51 - 60
Câu Chuyện từ 61 - 70
Câu Chuyện từ 71 - 80
Câu Chuyện từ 81 - 90
Câu Chuyện từ 91 - 100
Câu Chuyện từ 101 - 110
Câu Chuyện từ 11 - 20
Câu Chuyện từ 21 - 30
Câu Chuyện từ 31 - 40
Câu Chuyện từ 41 - 50
Câu Chuyện từ 51 - 60
Câu Chuyện từ 61 - 70
Câu Chuyện từ 71 - 80
Câu Chuyện từ 81 - 90
Câu Chuyện từ 91 - 100
Câu Chuyện từ 101 - 110
Mùa
xuân này, cỏ nhỏ mọc đầy cả một đồng bằng rộng lớn, một vùng phơi phới đi lên.
Thần
vận mệnh ngạc nhiên nói:
-
"Tụi bây không phải đã chết hết rồi hay sao?"
Cỏ
nhỏ trả lời:
-
"Ông bóp nghẹt được sinh mệnh, nhưng không bóp nghẹt được sức sống".
(Trích:
Truyện đồng thoại dành cho người lớn)
Suy
tư:
Ba
trăm năm đạo Chúa bị bách hại ở Rô-ma, tưởng chừng như... tuyệt chủng, thế
nhưng trong âm thầm nó vẫn lớn mạnh, đến khi được tự do giữ đạo, thì đã trở
thành cây cổ thụ lớn.
Giáo
Hội Việt Nam cũng đã điêu đứng dưới thời các vua chúa, các quan quyền ngoại đạo
đã hớn hở vui mừng, vì đã tiêu diệt được đạo "Gia-tô", nhưng khi cơn
bách hại qua đi, thì hạt giống đức tin đã tràn lan khắp nước...
Thế
gian có thể cướp mất mạng sống của chúng ta, nhưng sức sống thì thế gian ma quỷ
không làm gì được, càng giết thì càng sống, càng cấm càng bành trướng, bởi
chính Thiên Chúa là nguồn sống, mà có loại thụ tạo nào có thể giết được Thiên
Chúa chứ là Đấng tạo dựng nên mình chứ ?
Không
ai có thể giết được Thiên Chúa, nhưng thế gian ma quỷ có thể giết Thiên Chúa
trong tâm hồn của chúng ta, nghĩa là chúng nó dùng những cám dỗ đam mê xác
thịt, tiền tài danh vọng chức quyền và những hưởng thụ...
82. CÂY CỎ NHỎ KHÔNG ĐẦU HÀNG
Thần
của vận mệnh vội vàng muốn đoạt đi sinh mệnh của cây cỏ nhỏ.
Ông
ta dùng ánh mặt trời gay gắt đốt cháy, dùng mưa rào làm ngập lụt, dùng gió
tuyết ức hiếp, cuối cùng cây cỏ nhỏ bị che mất hơi thở.
Thần
vận mệnh cười độc ác:
-
"Cuối cùng mày cũng phải đầu hàng".
Cây
cỏ nhỏ lấy hơi thở cuối cùng nói:
-
"Sự sống cho ông, sự cao quý thì giữ lại".
(Trích:
Truyện đồng thoại dành cho người lớn)
Suy
tư:
Trước
gươm đao, các vị tử đạo không biết đầu hàng, thà chết chứ không bỏ đạo, chối
Chúa.
Bảy
anh em và bà mẹ thời Cựu ước đã thà chịu chết chứ không lỗi lề luật của cha ông
(2 Mcb 7, 1-41).
Đọc
hạnh các thánh, càng đọc càng thấy các ngài thật anh hùng, và ước gì mình cũng
được tử đạo như các ngài...
Nhưng
có thứ tử đạo nhẹ nhàng mà hiệu quả không kém, đó là tử đạo cho "cái
tôi" của mình, nghĩa là từ bỏ cái ý riêng của mình để bắt nó đi theo hướng
khác, hướng về Nước Trời. Cách tử đạo này không đổ máu, không có lý hình roi
vọt, nhưng khó mà vượt qua nổi, nếu chúng ta không biết trang bị cho mình bằng
thứ vũ khí: Cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện.
Chỉ
có cầu nguyện mới làm cho những hy sinh hãm mình và đau khổ của chúng ta đơm
bông kết trái thêm nhiều mà thôi.
83. NGỖNG TRỜI KIÊU NGẠO
Ngỗng
trời từ lúc du học trở về nước, càng ngày càng cảm thấy cha mẹ là đạo đức giả
khó mà thông cảm, những lời nhạt nhẽo của bạn bè, của xã hội là lỗi thời. Quả
thật, nó không thể chịu đựng nổi và không ngừng chỉ trích trách móc:
-
"Trời ạ, thế giới này sao lại trở thành ngu đần, vô tri như thế chứ
?"
-
"Bé con, sửa đổi lại không phải là thế giới này, mà chính là nhà ngươi đó".
Đấng tạo hóa nhẹ lời nói tiếp: "Nếu tri thức để cho người kiêu ngạo, thì
tri thức sẽ làm cho người ấy té nhào. Nếu học vị để cho người ham hư vinh, thì
học vị giống như một bức tường vậy, đem người ta đóng kín ở bên trong..."
(Trích:
Truyện đồng thoại dành cho người lớn)
Suy
tư:
Có
người được may mắn đi học nước ngoài, vinh vang tự đắc coi bạn bè không ra gì.
Có
người ra nước ngoài học được vài chữ, thì khoe khoang khắp cùng bờ cõi trái
đất: "Tôi học ở một ngôi trường nổi tiếng, ở đây giáo sư dạy giỏi...",
nhưng thực chất họ học hành chẳng ra cái giống gì cả.
Các
bạn trẻ thường có tính sính ngoại, đồng ý là các nước ấy văn minh, tiến bộ,
nhưng ta nên học những cái hay của họ để áp dụng cho mình, cho cộng đoàn và cho
tổ quốc.
Có
người mới học được vài chữ, nói nôm na bình dân theo kiểu Việt Nam mình là
"chữ nghĩa không đầy lá mít", mà đã chê bai sách nầy viết chẳng ra
gì, sách kia viết chẳng ra hồn, chê luôn cả những tác phẩm giá trị về văn học,
tôn giáo và khoa học.
Tôi
nghiệm thấy rằng, họ chê vì họ không đủ trình độ để hiểu, đọc mà chẳng hiểu gì,
đọc như trẻ em tiểu học đọc sách đại học, đọc được mặt chữ, còn ý nghĩa thì như
người mù sờ voi.
Lúc
nào đọc mà không hiểu gì cả, thì nên khiêm tốn nói: tôi không hiểu gì cả, có lẽ
phải học thêm, thì đã tiến bộ rồi vậy.
-
Khiêm tốn mà học hỏi thì như than hồng âm ĩ cháy mãi không thôi.
-
Học hỏi trong khiêm tốn, thì như mặt trời từ từ ló dạng ở phương đông, cho đến
lúc toả sáng, đem lại ánh quang cho mọi người.
Chúa
Giê-su đã nói Nước Trời không mạc khải cho những kẻ thông thái khôn ngoan đó
sao ?
Đố
các bạn biết tại sao?
Đơn
giản là: tâm hồn của họ đã chứa đầy mọi thứ thông thái khôn ngoan của thế gian
rồi, còn chỗ đâu nữa để chứa những sự vĩ đại của Nước Trời chứ!
84. ẨN TRỐN
Cú
mèo, vì để tìm tòi bản chất của sinh mệnh và các định vị trong vũ trụ, bèn
quyết định đóng cửa một năm, nó triệu tập hội nghị ký giả và chiêu đãi đặc
biết, rồi nói rõ lý do bế quan [của mình], và yêu cầu mọi người không nên quấy
rầy tâm trạng của nó.
Không
hẹn mà gặp, cò trắng cũng đúng lúc, vì để điều chỉnh quan hệ với Đấng tạo hóa
và theo đuổi sự yên lặng cho tâm hồn, nên nghĩ rằng cần phải lui đến một nơi tu
viện thật thanh vắng để tĩnh tâm. Trước khi đi, nó kính nhờ mỗi một bạn hữu dù
quen hay không quen cầu nguyện cho nó: "Lần này tôi phải nhịn ăn bảy ngày,
nhất định các anh phải cầu xin cho tôi".
Con
thỏ không hiểu nói:
-
"Kỳ cục, có phải chúng nó ẩn trốn không, làm cái gì mà chúng nó náo loạn
cả lên, thiên hạ đều biết thế!"
(Trích:
Truyện đồng thoại dành cho người lớn)
Suy
tư:
Có
người khi ăn chay thì la toáng lên: "Tôi đang ăn chay", có người khi
làm được việc gì cho anh chị em thì "khiêm tốn" kể cách vô tư cho
người khác nghe.
Ăn
chay không phải là ăn ít đi, nhưng là ăn những cái mà ngày thường mình không
thích, đó chính là hy sinh.
Có
những người đến ngày ăn chay thì không đi làm việc, vì đang ăn chay sợ đói đi
làm không nổi; có người thích kể cho người khác nghe chuyện ăn chay của mình,
tiên tri Giô-na đã nói: "Hãy xé lòng, đừng xé áo".
Nhưng
có người đâu có lòng nữa mà xé, vì mọi thứ họ có thì họ đều để cả bên ngoài bộ
mặt rồi. Như vậy có phải là họ không có tấm lòng không ?
85. ĐỐI THOẠI VỚI BÙN [3]
Có
người hỏi bùn:
-
"Anh không cảm thấy mình dơ bẩn hay sao?"
Bùn
nói:
-
"Nếu trong lòng anh sạch sẽ, thì sẽ nhìn thấy sự sạch sẽ của tôi; nếu
trong lòng anh không sạch sẽ, thì trời đất vạn vật sẽ không gì là không dơ bẩn
với anh".
(Trích:
Truyện đồng thoại dành cho người lớn)
Suy
tư:
Các
thánh nhân đi đến đâu đều mang quà tặng đến đó phân phát cho mọi người.
Quà
đây chẳng phải là tiền bạc, quà cáp, danh vọng mà là niềm vui, niềm hạnh phúc.
Tại sao vậy, bởi vì các ngài nhìn mọi việc, mọi người bằng con mắt của Thiên
Chúa, nghĩa là đối với các ngài, ai cũng là đẹp, ai cũng đáng yêu, dù họ là
hạng người nào đi chăng nữa, vì chính họ là hình ảnh của Thiên Chúa.
Các
ngài không lấy "bụng ta đo bụng người", nhưng các ngài đã lấy tình
yêu của Chúa Ki-tô mà nhìn mọi việc. Xấu thì làm cho tốt, tốt thì càng làm cho
tốt hơn, tốt hơn thì trở nên như các ngài là những sứ giả của Thiên Chúa, là
môn đệ của Đức Ki-tô.
Đừng
so sánh mình với ai, cũng đừng lấy ai để so sánh với mình, nhưng chỉ nhìn vào
Đức Ki-tô và các thánh để so sánh, coi mình đã được như các ngài hay chưa, bởi
vì các ngài là những hoa quả rất tốt đẹp của Ngài vậy.
86. ĐỐI THOẠI VỚI BÙN [4]
Có
người hỏi bùn:
-
"Anh dốc lòng với đất, im hơi lặng tiếng, bị người giày xéo, áo ngoài lại
không màu sắc, anh không cảm thấy buồn phiền chút nào cả sao?"
Bùn
nói:
-
"Khôn ngoan chân chính là (che giấu) ở bên trong, tài hoa chân chính là ở
chổ trầm mặc; tôi để cỏ hoa cây cối sinh trưởng tràn trề, chất dinh dưỡng cung
ứng cho chúng nó không thiếu, sinh mệnh của tôi thì vô cùng, sức mạnh còn chưa
lộ ra rõ ràng đó sao?
(Trích:
Truyện đồng thoại dành cho người lớn)
Suy
tư:
Bố
mẹ thường lo âu khi thấy con cái tài hoa phát tiết hết cả ra ngoài, đó là quan
niệm của dị đoan: "Đa tài bạc mệnh, hồng nhan đa truân".
Con
nít mà ăn nói hơi chút rõ ràng, nhanh nhẹn, thì nói là con nít ranh, lém...
Thanh
thiếu niên mà ăn nói chững chạc, có chút hiểu biết, thì cũng nói: thằng lõi
đời.
Sự
khôn ngoan của vua Sa-lô-mon thì chẳng có ai thấy, chỉ đọc trong thánh kinh một
vài câu chuyện. Khôn ngoan của người đời là để làm lợi cho mình, tìm danh vọng
địa vị, tiền tài, do đó mà nó chóng qua mau tàn.
Khôn
ngoan đích thực của chúng ta là thập giá của Đức Ki-tô.
Khôn
ngoan không bộc lộ ra bên ngoài, đi đâu cũng ngẩng cái mặt lên: ta là khôn
ngoan, là cái rốn của tụi bây.
Khôn
ngoan không phải là nói những lời cao siêu không ai hiểu, mà chính là những lời
mộc mạc, phát xuất từ sự yêu mến lời Thiên Chúa, thấm nhuần lời của Thiên Chúa.
Bởi
vì sự khôn ngoan của Thiên Chúa thì khác với sự khôn ngoan của loài người.
87. NHÀ VUA VÀ VỊ TĂNG KHỔ HẠNH
Nhà
vua trông thấy một vị tăng Hồi giáo khổ hạnh, bèn theo phong tục đông phương mà
hỏi:
-
"Ông yêu cầu ân huệ gì ?"
Vị
tăng khổ hạnh trả lời:
-
"Tôi xin một ân huệ nơi nô lệ của tôi thì thật là không thích hợp."
Thị
về quở trách nói:
-
"Thật là to gan, ngươi dám khinh mạn nhà vua như thế à ?"
Vị
tăng khổ hạnh nói:
-
"Ta có một nô lệ, đó là chủ nhân nhà vua của ngươi."
-
"Có chuyện đó à, ai vậy ?"
-
"Sự sợ hãi."
(Bài
ca của loài ếch)
Suy
tư:
Làm
tổng thống, làm chủ tịch nước hoặc làm vua thì không còn sợ ai cả, bởi vì tất
cả mọi quyền hành đều ở trong tay họ, nhưng có một chủ nhân mà tất cả mọi người
đều phải toát mồ hôi sợ hãi, đó là sự sợ hãi của con người.
Làm
người thì ai cũng có một sự sợ hãi: tổng thống thì sợ đảo chánh, chủ tịch nước
thì sợ dân làm loạn, nhà vua thì sợ ám sát, người nghèo thì sợ đói, công nhân
thì sợ mất việc.v.v...địa vị càng cao thì nổi sợ hãi càng lớn, nhưng nổi sợ hãi
này rồi cũng hết khi tai qua nạn khỏi.
Có
một chủ nhân mà tất cả mọi loại đều phải sợ hãi, đó là sự công bằng của Thiên
Chúa.
Sự
công bằng của Thiên Chúa làm cho người hiền đức vui mừng và người lương thiện
được vui vẻ, nhưng nó lại làm cho kẻ ác đức, gian manh với anh chị em đồng loại
phải sợ hãi tột cùng, bởi vì sự công bằng của Thiên Chúa nhận chìm kẻ gian ác
xuống trong địa ngục đời đời kiếp kiếp, cho nên đó là nổi sợ hãi khủng khiếp
nhất của ma quỷ và những kẻ tàn ác bất lương.
Kẻ
lành thánh thì không sợ hãi, bởi vì chính Chúa là nơi nương náu của họ
88. THÁNH NHÂN VÀ CON CHÓ
Có
một ẩn sĩ thường nhập thần quá trớn, nên những người ở địa phương ấy đều coi
ông ta là người thất thường.
Một
hôm, vị ẫn sĩ đi khất thực được vài thức ăn, bèn ngồi ngay bên vệ đường mà ăn,
một con chó chạy lại vẻ mặt đói đang nhìn ông ta, thế là người ăn một miếng chó
ăn một miếng, giống như đôi bạn đang ăn cao lương mỹ vị vậy.
Những
người thích náo nhiệt ồn ào vây lại coi càng lúc càng đông, có một người mở
miệng cười nhạo:
-
"Người này bị thần kinh không phân biệt được người và chó."
Vị
ẩn sĩ lên tiếng trả lời:
-
¬"Ngài cười cái gì ? Ngài không nhìn thấy thần hộ trì (thần giáng phàm của
tôn giáo Ấn Độ được đặt đối diện nhau trong chùa) và thần che chở ngồi đối diện
nhau sao ? Một thần hộ trì được nuôi dưỡng, lại một thần che chở nuôi dưỡng.
Chuyện đó thì có gì đáng cười chứ ? Thần hộ trì ạ !"
(Bài
ca của loài ếch)
Suy
tư:
Con
người ta thường hay nhìn bên ngoài để phán đoán bên trong của người khác, cho
nên họ thường trở thành quan tòa bất công lên án tha nhân và anh em chị em
mình.
Vị
ẩn sĩ chia sẻ phần cơm của mình với con chó đói mà lòng hân hoan như đang dùng
bữa thịnh soạn với người bạn thân vậy, đó là tấm lòng nhân ái và nhìn thấy Đấng
tạo hóa trong vũ trụ. Khác với những người có tiền có quyền trong xã hội ngày
nay, họ bố thí giúp người mà coi người như con vật không đáng bố thí; họ giúp
người những không phải nhìn thấy Đấng tạo hóa nơi tha nhân, nhưng nhìn thấy
mình quá vĩ đại nơi họ.
Người
kiêu ngạo và bất lương khi bô thí giúp người thì nhìn người như con vật, nhưng
các thánh và người hiền đức khi cho chó ăn thì cũng nhìn thấy tình thương của
Chúa trong mọi sự.
89. CẢNH SÁT VÀ VỊ KINH SƯ
Có
vị kinh sư người Do Thái trú ngụ tại một thôn trang nhỏ trên thảo nguyên lớn ở
nước Nga, hai mươi năm nay, ngày nào cũng như ngày nào, từ sáng sớm ông ta vượt
ra ngoài thảo nguyên lớn đi đến hội đường để cầu nguyện; mà hành động mỗi sáng
mai như thế đều có một viên cảnh sát theo dõi, người này rất ghét người Do
Thái.
Cuối
cùng một buổi sáng nọ, viên cảnh sát này đi đến trước mặt vị kinh sư và ra lệnh
cho ông ta nói ông ta đi đâu.
Vị
kinh sư nói: "Tôi không biết."
-
"Không biết, câu nói này có ý nghĩa gì ? Hai mươi năm qua tôi thấy ông
vượt qua thảo nguyên này đi qua giáo đường bên ấy để cầu nguyện, vậy mà ông nói
với tôi là ông không biết ?! Tôi sẽ cho ông biết thế nào là lễ độ mới
phải."
Đang
nói giữa chừng thì viên cảnh sát vươn tay nắm chòm râu của vị kinh sư già, đem
ông ta bỏ vào tù, khi viên cảnh sát lấy ổ khóa để khóa lại thì vị kinh sư già
chớp mắt nói:
-
"Này ông bạn, trước đây tôi nói không biết, là nói đúng đó !"
(Bài
ca của loài ếch)
Suy
tư:
Liên
tiếp hai mươi năm theo dõi vị kinh sư già vượt qua thảo nguyên lớn để đến hội
đường cầu nguyện, vậy mà viên cảnh sát vẫn cứ làm bộ như không biết vị kinh sư
già đi đâu, để kiếm cớ bắt bỏ tù !
Hai
mươi năm mỗi ngày như mọi ngày vị kinh sư già mỗi sáng sớm đều vượt qua thào
nguyên lớn để đi đến hội đường Do Thái để cầu nguyện, vậy mà khi bị viên cảnh
sát bắt tra hỏi thì vị kinh sư già nói không biết mình đi đâu !
Vị
sư già trả lời không biết mình đi đâu, vì viên cảnh sát đã biết vị kinh sư già
đi đâu rồi mà vẫn còn hỏi, vậy thì vị kinh sư già trả lời "không
biết" là rất đúng.
Người
Ki-tô hữu sống trong mọi thời đại đều biết mục đích của mình đi đến nhà thờ là
để được đón nhận ân sủng của Thiên Chúa qua thánh lễ và qua các bí tích, dù cho
có những cản trở nguy hiểm khó khăn, bởi vì tình yêu của Chúa Giê-su chính là
động cơ thúc bách họ đến với Ngài, để được ban ơn, che chở, an ủi và thêm sức
mạnh cho đức tin của mình...
Tất
cả mọi người người trên thế gian này đều biết người Ki-tô hữu đi đến nhà thờ để
làm gì, chỉ có những người sáng mắt mà như mù, có tai mà như điếc, có lương tâm
mà như không có, thì mới không biết người Ki-tô hữu đến nhà thờ để làm gì, cho
nên họ vẫn luôn là những kẻ đối đầu với Thập Giá của Chúa Giê-su...
90. CHÚC TỤNG DANH ĐỨC CHÚA
Trong
một thôn nhỏ nọ, trú ngụ một công nhân dệt, anh ta rất thành kính, ngày ngày
đều đọc chúc tụng danh Đức Chúa, người trong thôn rất tín nhiệm anh ta. Sau khi
dệt thành vải thì anh ta mang ra chợ để bán, khi khách hàng hỏi giá cả bao
nhiêu thì anh ta nói:
-
"Theo thánh ý của Chúa thì một mét là ba mươi lăm đồng; công giá là muời
đồng; lợi nhuận -theo thánh ý Chúa- là bốn đồng, do đó một mét vải là bốn mươi
chín đồng." Dân trong thôn rất là tin tưởng anh ta, từ đó về sau không trả
giá nữa, cứ theo giá bán mà mua vải.
Người
dệt vải mỗi tối đều đi đến giáo đường trong thôn để cầu nguyện, tán tụng danh
Chúa. Một đêm nọ, anh ta một mình cầu nguyện trong giáo đường thì có một đám ăn
trộm đến, đám người này đang cần người giúp khuân vác đồ ăn trộm, thế là kêu
anh ta đi theo họ. Anh ta tùng phục đem đồ vật đội trên đầu và đi theo họ.
Cảnh
sát đã nhanh chân đuổi đến nơi, bọn trộm đều vắt giò mà chạy, anh thợ dệt là
người đã có tuổi đương nhiên chạy không kịp. Khi cảnh sát đuổi theo anh ta thì bắt
được người và tang vật, thế là giam anh ta vào tù.
Ngày
hôm sau bắt đầu xử tội, pháp quan hỏi anh ta có gì nói không, anh ta bèn trả
lời như thế này:
-
"Thưa quan tòa, theo thánh ý của Chúa, hôm qua tôi ăn tối xong, lại tuân
theo thánh ý Chúa đi đến giáo đường cầu nguyện tán tụng danh Chúa. Sau đó đột
nhiên tuân theo thánh ý Chúa một đám ăn cướp xông vào giáo đường, lại tuân theo
thánh ý Chúa, chúng nó bắt tôi vác đồ đi theo chúng nó, vâng theo thánh ý Chúa
cảnh sát đuổi đến, sau đó tôi bị bắt như thế này đây, lại còn nhốt trong ngục
tù. Sáng hôm nay lại tuân theo thánh ý Chúa, tôi đứng trước mặt tòa án."
Pháp
quan nói với cảnh sát: "Thả anh ta ra, tôi coi người này có chút bệnh loạn
thần kinh."
Về
đến nhà có người hỏi anh ta chuyện gì xảy ra. Anh thợ dệt thành thật nói:
-
"Chúc tụng danh Chúa tôi bị bắt tới nơi pháp đình bị xử án, sau đó vâng
mệnh danh Chúa tôi lại được tòa phán là vô tội."
(Bài
ca của loài ếch)
Suy
tư:
Cũng
có những lúc người đời cho chúng ta -người Ki-tô hữu- bị loạn thần kinh, như
vua Hê-rô-đe đã khinh dễ chế giễu Chúa Giê-su (Lc 23, 11) bởi vì chúng ta nhân
danh Đức Chúa để phục vụ tha nhân, làm việc bác ái và nhân danh Đức Chúa để
chịu những án bất công...
Cũng
có những lúc người đời chê cười chúng ta -người Ki-tô hữu- là những kẻ dại dột,
vì chúng ta luôn cam chịu thiệt thòi vì đức ái, vì tinh thần yêu thương của
Phúc Âm...
Có
những lúc người đời vu oan giá họa cho chúng ta, vì chúng ta vâng mệnh danh Đức
Chúa để tìm kiếm sự công bằng, bác ái và yêu thương cho tha nhân, cho mọi người.
Vâng
mệnh danh Đức Chúa là việc phải làm không những của người Ki-tô hữu, mà còn là
của tất cả những ai có tâm hồn ngay thẳng và lương tâm chân chính.
Lm. Giuse Maria Nguyễn Nhân Tài, csjb.
Sưu
Tập tại http://gxnamlo.org
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét