Ông chủ làm vẻ vang cho ngôi nhà chứ không phải ngôi nhà làm vẻ vang cho ông chủ - Xixêrông

Bạn có thể!


Điều tốt bạn làm ngày hôm nay, ngày mai mọi người thường quên đi; hãy cứ vẫn làm điều tốt.
Lần đầu tiên đọc những lời này, tôi nhớ mình đã nghĩ rằng những lời ấy thật vô lý. Rồi suy nghĩ ấy dần thay đổi.
Mẹ và tôi lên xe buýt, khi đi dọc lối đi để tìm hai chỗ trống cạnh nhau, tôi nhìn thấy một bà mẹ trẻ với một đứa bé sơ sinh và một đứa bé đi chập chững. Đứa bé đi chập chững có vẻ rất buồn chán, người mẹ cố giữ bé ngồi yên trong lúc cố dỗ đứa bé sơ sinh.
Chúng tôi ngồi ngay phía sau họ, và tôi bật máy MP3 lên, hy vọng không bị làm phiền và có một chuyến đi dễ chịu. Nhưng chỉ một lát sau, tiếng khóc thút thít của đứa bé trở nên to hơn. Tôi cảm thấy bực bội.

Người mẹ trẻ trông có vẻ căng thẳng và ngượng ngùng, nhưng có liên quan gì đến tôi? Không ai trên chuyến xe buýt tỏ vẻ nghĩ rằng điều đó có liên quan đến họ, ngoại trừ mẹ của tôi - mẹ đi đến và ngồi cạnh người phụ nữ đang bận rộn kia.
Họ nói chuyện với nhau ít phút rồi mẹ trở lại chỗ ngồi. Nước mắt lăn dài trên đôi má của mẹ. Tôi tắt chiếc máy MP3 và ghé sát vào mẹ để nghe mẹ nói.
Cô ấy ngồi xe buýt 3 tiếng đồng hồ cùng với 2 đứa con nhỏ để thăm chồng của cô đang ở tù. Cô ấy không còn tiền và không thể mua sữa cho em bé hay thức ăn trưa cho cô ấy và bé trai. Tôi tự hỏi không biết mẹ có tin cô ấy không. Có những người có thể nói bất cứ điều gì để được giúp đỡ.
Mẹ lấy bóp ra, cầm một quả táo đưa cho bé trai. Sau đó, mẹ dúi tiền vào trong tay của người phụ nữ.
“Marianne”, mẹ nói và quay sang tôi, “cô ấy và hai em sẽ đổi xe buýt cùng trạm với chúng ta. Con có thể giúp bé trai không?”
Tôi nhìn mái tóc cáu bẩn và bộ đồ đầy vết dơ của cậu bé. Nó không thể tự đi sao? Và rồi một câu khác trong bài thơ xuất hiện trong đầu tôi.
Hãy cho đi điều tốt nhất bạn có, và nó không bao giờ đủ. Nhưng hãy cứ cho đi điều tốt nhất của bạn.
Xe buýt dừng lại, và tôi cúi xuống, ẳm bé trai ấy lên. Có thể điều ấy đối với bé chẳng có ý nghĩa gì, nhưng tôi vẫn có thể lựa chọn làm điều tốt. Tôi vẫn có thể bày tỏ tình yêu.
“Cám ơn chị”, cậu bé nói và tựa đầu vào vai tôi. Chúng tôi nhìn họ bước lên chuyến xe buýt kế tiếp, vẫy tay chào khi chiếc xe lăn bánh.
Giờ tôi đã hiểu. Tình yêu cho đi bởi vì nó có thể!
Nghi Ân dịch
(Nguồn: emty.org)

Không có nhận xét nào:

Lên đầu trang