Saturday, 19 May 2012 09:47
Tại sao lại có Năm Đức Tin? Đây không phải là câu hỏi tu từ và xứng
đáng với một câu trả lời, nhất là xét theo bình diễn bên ngoài của sự khao khát
mong đợi điều mà đang được soạn thảo trong Giáo Hội cho một sự kiện như vậy.
ĐTC Bênêđictô XVI đã đưa ra một động cơ thúc đầy đầu tiên khi Ngài
tuyên bố: “Sứ vụ của Giáo Hội, giống như đức Kitô, chủ yếu để nói về Thiên
Chúa, nhớ quyền tối cao của Người, hồi tưởng tất cả, đặc biệt Kitô hữu, những
người đã đánh mất tính cách nhân của chính mình, của quyền hạn Thiên Chúa đối
với những gì thuộc về Người, đó là, của chúng ta. Một cách chính xác là để ban
cho một xung lương lành mạnh trước sứ vụ của toàn Giáo Hội dẫn dắt con người ra
khỏi miền hoang dã trong cái mà tự họ thường thấy đối với địa vị của đời sống,
tình bằng hữu với Chúa Giêsu đã cho chúng ta đời sống đầy đủ.”
Đây là mục đích chính, để mà không quên những gì mô tả đặc điểm của đời
sống chúng ta: niềm tin. Ra khỏi sa mạc, mang theo sự im lặng của những ai
không nói chúng ta lãnh nhận niềm vui của đức tin, cách đó nói về nó trong một
đường lối được hồi sinh.
Do đó, năm nay trọng tâm nhắm vào toàn bộ Giáo Hội để xét theo bề ngoài
của sự khủng hoảng đức tin đầy kịch tính tác động đến nhiều Kitô hữu, Giáo Hội
lại có thể lại một lần nữa bày tỏ với sự hang hái hồi sinh dung mạo đích thực
của Đức Kitô mà Giáo Hội kêu gọi sequela của mình.
Đó là năm dành cho tất cả chúng ta bởi qua cuộc hành trình không ngừng
của đức tin chúng ta cảm thấy sự cần thiết để những bước đi của chúng ta đầy
nghị lực vào lúc mà làm cho chúng ta mệt mỏi và chậm chạp, và để cho chúng ta
cương quyết nhất. Những ai hiểu được sự yếu đuối của mình thường mang bóng dáng
lãnh đạm và thuyết bất khả tri luận để tìm thấy ý nghĩa bị đánh mất và hiểu
được giá trị một thành viên của một cộng đồng, sự khuây khoả thực sự của sự trơ
trụi thuộc chủ nghĩa cá nhân của thời đại chúng ta không thể ngăn cản được.
Trong “Porta fidei”, ĐTC Bênêđictô XVI viết rằng “cánh cửa của đức tin
luôn mở rộng.” Điều này có ý nghĩa rằng không ai có thể cảm thấy mình bị cản
trở khỏi sự tự vấn về ý nghĩa của cuộc sống và những câu hỏi quan trọng gieo
vào chúng ta bởi sự cố chấp của một sự khủng hoảng phức tạp mà làm tăng sự nghi
ngờ và làm mờ hy vọng.
Yêu cầu nghi vấn về đức tin không có nghĩa là tự tách rời thế giới,
đúng hơn nó có nghĩa là tỉnh táo có ý thức trách nhiệm mà duy nhất có trong sự
quan tâm đối với nhân loại và thời cơ lịch sử này.
Năm mà việc cầu nguyện và sự suy gẫm có thể trở nên dễ dàng hơn để liên
kết với sự hiểu biết về đức tin, điều mà phải trở nên cấp bách và cần thiết cho
tất cả. chúng ta không thể kể đến những người có đức tin tôn giáo để lao vào
những lĩnh vực khác của khoa học tạo công việc của họ chuyên nghiệp hơn, lẽ ra
tự họ phải tìm ra sự yếu đuối và thiếu hiểu biết về đức tin. Một sự thiếu cân
bằng không thể tha thứ, điều mà không cho phép tính đồng nhất của chúng ta phát
triển, điều mà ngăn cản chúng ta khỏi việc trao trách nhiệm đối với sự lựa chọn
đặt ra.
(Nguồn: L’Osservatore Romano)
Jos. Tú Nạc, NMS
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét