Phần
I: TUYÊN XƯNG ĐỨC TIN
Bài 17. CON NGƯỜI
“Phàm nhân là gì mà Chúa phải bận
tâm?” Trước câu hỏi đầy ngỡ ngàng này, vịnh gia trả lời:
“Chúa cho con người chẳng thua kém
thần linh là mấy,
ban vinh quang danh dự làm mũ triều
thiên,
cho làm chủ công trình tay Chúa sáng
tạo, đặt muôn loài muôn sự dưới chân:
Nào chiên bò đủ loại, nào thú vật
ngoài đồng,
nào chim trời cá biển, mọi loài ngang
dọc khắp trùng dương” (Tv 8,5-8)
Con người – đỉnh cao của tạo dựng?
Cách đây 50 năm, Công đồng Vatican II đã nói: “Những người tin cũng như những
người không tin đều có chung quan điểm là mọi vật trên địa cầu phải được quy
hướng về con người như là trung tâm và đỉnh cao của vạn vật” (Gaudium et
spes, số 12). Ngày nay, nhiều khuynh hướng nhìn con người là kẻ tàn phá
thiên nhiên và làm rối loạn hòa bình. Lại chẳng phải do sự tự phụ của con người
đã tự nâng mình lên trên các thụ tạo khác hay sao?
Cách đây nhiều năm, Adolf Portmann,
một nhà sinh vật học lớn, đã viết: “Thời gian vẫn chưa quá xa khi chúng ta đã
có thể tin rằng muôn sắc của các loài bướm, những tiếng hót của các loài chim,
và sự rực rỡ của các loài hoa được tạo nên vì niềm vui của chúng ta. Sự lừa dối
an toàn này, qua đó hiện hữu của chúng ta được nâng lên quá cao dường như là
đỉnh điểm của tất cả sự sống, đã bị phá hủy bởi cái nhìn đầu tiên của chúng ta
xuống dưới đại dương bao la”. Đúng như vậy, thế giới sâu thẳm của đại dương bao
la không liên quan đến chúng ta, cũng như sự giãn nở của vũ trụ bao la. Tuy
nhiên, chỉ con người mới có thể thâm nhập vào những chiều sâu của đại dương và
không gian bên ngoài để khám phá đôi chút những huyền nhiệm của nó, và chỉ con
người mới có thể nhận ra rằng có nhiều điều mình không biết.
Sự vĩ đại của con người không nằm ở
sức mạnh thể lý vì sư tử mạnh hơn nhiều và loài hươu nhanh hơn nhiều, nhưng là
ở bản tính thiêng liêng và trí tuệ của con người: Chỉ mình con người mới có thể
biết và yêu, do đó nhận ra rằng nó biết và nó yêu. Đó là điều Công đồng Vatican
II viết: “Con người, tạo vật duy nhất ở trần gian được Thiên Chúa dựng nên vì
chính họ” (Gaudium et spes, số 24) và sách Giáo Lý giải thích: “Chỉ con
người được kêu gọi tham dự vào sự sống của Thiên Chúa, bằng sự nhận biết và
tình yêu” (GLHTCG số 356).
Sự vĩ đại của con người là ở chỗ họ
có thể trở thành bạn hữu của Thiên Chúa. Bất cứ ai nhìn con người chỉ là thành
phần của thiên nhiên, không có mục tiêu nào khác hơn sự sống trần thế này, sẽ
cho rằng những trình thuật của thánh vịnh về sự cao cả của con người là cường
điệu. Nhưng sẽ hoàn toàn khác nếu chúng ta chấp nhận lời mặc khải của Thiên
Chúa: “Con người được tạo dựng theo hình ảnh của Thiên Chúa” (St 1,27). Vị thế
độc đáo này của con người được diễn tả qua thuật ngữ “ngôi vị”.
“Mỗi cá nhân con người, bởi vì được
dựng nên theo hình ảnh của Thiên Chúa, nên có phẩm giá của một ngôi vị, không
chỉ là một sự vật nào đó nhưng là một ai đó.” (số 357). “Ngôi vị” đó không đơn
giản là một con số trong hàng loạt các dãy số tự nhiên, nhưng “tôi” duy nhất
được mong muốn, được yêu và được gọi bởi Thiên Chúa. Và bất cứ ai nói “ngôi vị”
cũng là nói đến “cộng đoàn”. Anh hay chị không phải là một sự vật khác nhưng là
một ai khác. “Một tôi” chủ thể (là anh hay chị) cũng được Thiên Chúa yêu thương
như tôi, và được kêu gọi đến sự sống vĩnh cửu. Do đó, “mọi người thật sự đều là
anh em” (số 361).
ĐHY
Christoph Schönborn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét