1. Khi tôi nhớ Quê Hương, Quê
Hương không hiện lên như một tư tưởng, nhưng hiện lên như một toàn cảnh.
Toàn cảnh
này mang một tính chất rất riêng biệt đối với tôi.
Bầu trời ấy,
với những chân trời ấy có những vẻ đẹp riêng. Không đâu thay thế được.
Cánh đồng
ấy, với những màu xanh và làn gió thơm mát riêng. Không đâu thay thế được.
Những con
sông ấy, với những dòng nước lên xuống, chuyên chở tôm cá và tắm gội cho cỏ
cây, súc vật và những con người một cách thân thương riêng biệt. Không đâu thay
thế được.
Những âm thanh
ấy, linh thiêng của chuông nhà thờ và chuông đền chùa, ủi an của những tiếng mẹ
ru con, gắn kết của những trò chuyện từng nhóm người đi làm ăn vất vả. Tất cả
đều đọng lại trong lòng tôi một hương vị đặc biệt. Không gì thay thế được.
Những con
người ấy, hầu hết là lam lũ, sống với nhau, sống cho nhau và sẵn sàng cứu nhau.
Tấm lòng của họ hồn nhiên, mang vẻ đẹp thiên nhiên, toả sáng một sức sống bình
dị xinh đẹp. Không gì thay thế được.
Những cảnh
đẹp trên đây đã và đang in sâu vào ký ức tôi. Những kỷ niệm êm đềm ấy chìm
xuống cõi vô thức của tôi, làm nên một thế giới thầm kín, vô hình mà sống động.
2. Quê Hương
tôi còn có một lịch sử riêng.
Lịch sử ấy
có những chuyển biến. Đã có nhiều biến cố theo nhau xảy ra trên Quê Hương.
Những biến
cố đã và đang đổi thay cuộc sống trên Quê Hương tôi thuộc nhiều loại. Để đơn
giản hoá, tôi gọi những biến cố lớn là những cuộc cách mạng.
Cách mạng
chính trị,
Cách mạng
văn hoá,
Cách mạng
khoa học,
Cách mạng kỹ
thuật,
Cách mạng
công nghệ,
Cách mạng
nông thôn.
Những cuộc
cách mạng này đã đem lại nhiều hiệu quả. Đặc biệt là chúng tạo ra nhiều mô hình
mới về cuộc sống. Từ đó đã nảy sinh ra nhiều nhu cầu mới, nhiều ham muốn mới
trong từng người. Đang khi đó lại có nhiều mời gọi mới, hướng về nhiều cái mới
về mọi lãnh vực.
Trong một
tình hình như thế, phân biệt cái đúng cái sai, cái tốt, cái xấu không là việc
dễ.
Nơi mỗi
người vẫn có những xung đột nội tâm, để chọn điều tốt, xa tránh điều xấu.
Trong gia
đình, xã hội cũng không tránh được những xung đột khi phải lựa chọn những gì
mình ưa thích.
Xung đột quá
nhiều sẽ gây nên khủng hoảng.
Bên cạnh
những khủng hoảng hiện nay, còn có vô số những vết thương cũ do chiến tranh gây
nên trong lòng đồng bào.
3. Đến một lúc
nào đó, với những ngổn ngang khó tránh, khi đạo đức xuống, tình hình sẽ trở nên
bất ổn. Bất ổn trong lòng mỗi người, bất ổn trong các gia đình, bất ổn trong xã
hội về nhiều mặt. Bất ổn nguy hại nhất là bất ổn trong lãnh vực đạo đức. Khủng
hoảng này là rất nghiêm trọng.
Nhận thấy
tình hình bất ổn trên Quê Hương là một khủng hoảng phức tạp, tôi rất thương
đồng bào của tôi.
Tôi để ý
cách riêng đến khủng hoảng về đạo đức. Khủng hoảng đạo đức luôn xảy ra trong
lịch sử. Nhưng nguy hiểm nhất là khi khủng hoảng đó bị coi thường. Nó gây nên
các thứ sạt lở trong lương tâm. Nhưng bao người vẫn coi đó là bình thường. Nó
gây nên những lốc xoáy, giông bão trong nội tâm. Nhưng người ta vẫn coi đó là
không có gì đáng lo. Chính thái độ vô tâm đó làm tôi lo sợ.
4. Tôi đem
những lo sợ của tôi trình bày với Chúa. Chúa biến đổi nó thành tình yêu. Vốn đã
yêu thương đồng bào, thì nay tôi càng yêu thương hơn.
Chúa dạy tôi
hãy yêu thương như Chúa yêu thương. Nghĩa là:
Ưu tiên hãy
đến với những người nghèo khó, bệnh tật, bé mọn, khổ đau.
5. Đến với họ,
tôi sẽ không giới thiệu với họ những gương cao siêu của những người thông thái,
những người biết được nhiều điều bí ẩn, những người chuyển núi dời non, những
người can đảm để mình bị thiêu, những người quảng đại bố thí hết cả gia tài của
mình. Nhưng tôi đến với họ bằng tất cả tình yêu thương.
Tôi làm như
thế, theo lời dạy của thánh Phaolô:
“Giả như tôi
có nói được các thứ tiếng của loài người và của các thiên thần đi nữa, mà không
có đức ái, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la phèng phèng, chũm choẹ xoang
xoảng.
“Giả như tôi
được ơn nói tiên tri, và được biết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có
đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức ái, thì tôi cũng chẳng là gì.
“Giả như tôi
có đem hết cả cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu đốt,
mà không có đức ái, thì cũng chẳng ích gì cho tôi”.
Thánh Phaolô
dạy tôi hãy tập trung vào yêu thương, khi đến với người khác.
“Đức ái thì
nhẫn nhục, hiền hậu, không ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm
điều bất chính, không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không
mừng khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật.
“Đức ái tha
thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả” (1 Cr
13,1-7).
6. Khi tìm
hiểu ý nghĩa lời dạy “chịu đựng tất cả”, tôi được Chúa cho biết là hãy
theo gương Chúa Giêsu, mà cùng chịu đau khổ với người đau khổ, nhất là dám hy
sinh chịu đau khổ thay cho họ một cách khiêm nhường. Chúa nhấn mạnh đến sự
khiêm nhường trong chịu đựng theo gương Chúa.
7. Tới đây,
tôi hiểu tình yêu Quê Hương của tôi phải là một cuộc dấn thân, một cuộc
dấn thân lặng lẽ và tế nhị cho đồng bào của tôi. Tôi nắm lấy tay họ. Tôi ở bên
họ. Tôi lắng nghe tim họ đập. Tôi có cảm tưởng những người khổ đau, bé mọn là
bậc thầy dạy tôi nhiều điều căn bản.
Tình yêu Quê
Hương như thế chính là một đồng hành. Đồng hành trong những cơn đau. Có
thể là đồng hành đi tới một cái chết nào đó không sao tránh được. Nhưng đi tới
đó với một niềm hy vọng và một niềm tin. Trong suốt cuộc đồng hành, luôn có
tình yêu tha thiết, một tình yêu chấp nhận hy sinh đau đớn. Trong tình yêu Quê
Hương, cái tâm là quan trọng nhất. Cái tâm đó phải rất hiền lành và
khiêm nhường, theo gương trái tim Chúa Giêsu.
Hiền lành và
khiêm nhường, nên phải quên mình, để hy sinh cho người khác. Đó là một chứng
từ của trái tim đã gặp được Chúa Giêsu, là cửa để vào Nước Trời.
Chúa phán: “Hãy
phấn đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì Ta nói cho các con biết: Có nhiều người
sẽ tìm cách vào mà không thể được” (Lc 13,24). Lời Chúa cho thấy: Tình yêu
Quê Hương đúng như ý Chúa không phải việc dễ. Nhờ ơn Chúa, tôi bắt đầu lại mỗi
ngày với sự trở về không ngừng của cái tâm.
Lạy Mẹ
Maria, xin Mẹ luôn ở bên con trên con đường yêu thương Quê Hương Việt Nam, mà
con gắn bó, đúng theo ý Chúa đã sai con đi.
Gm. GB. Bùi
Tuần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét