Truyện thiền kể có hai
nhà sư xuống núi. Dọc đường các ngài gặp một thiếu nữ đứng bên vũng nước sâu.
Thiếu nữ muốn đi qua mà không sao đi được. Thấy vậy, một nhà sư liền bế thiếu
nữ vượt qua vũng nước. Trở về gần đến chùa, nhà sư kia trách bạn: “Sao anh lại
bế một thiếu nữ như thế?” Nhà sư trả lời: “Tôi đã để cô ta lại bên vũng nước,
sao anh còn mang cô ta về đến tận chùa”.
Câu chuyện ý nhị trên đã minh họa rõ nét về hai
lối sống đạo. Lối sống đạo theo hình thức và lối sống đạo theo nội tâm. Nhà sư
trọng hình thức không dám động đến thiếu nữ, nhưng tâm hồn ông lại nặng vấn
vương. Thế mà ông vẫn yên tâm cho rằng mình đã giữ trọn luật giới sắc. Ông tự
hào về mình và trách móc bạn đã vi phạm luật tu hành. Ông đã hoàn toàn giữ luật
theo hình thức bề ngoài mà không xét đến nội tâm của mình.
Những người Biệt phái và Luật sĩ trong đạo Do
Thái cũng giữ đạo theo hình thức như thế. Họ rất trọng những lề luật theo hình
thức bề ngoài. Họ cho rằng giữ những hình thức bề ngoài là đủ. Theo họ, đạo là
lề luật. Giữ trọn lề luật là giữ đạo. Đặc biệt là luật thanh sạch. Người Do
Thái có nhiều cấm kỵ ô uế. Bị coi là ô uế những người mắc bệnh phong, những người
phụ nữ sau khi sinh con, người ngoại đạo. Ai tiếp xúc với những người ô uế sẽ
bị lây nhiễm ô uế. Ngay cả những đồ vật bị người ô uế động đến cũng trở thành ô
uế. Ai động đến những đồ vật đã bị ô uế cũng sẽ bị lây nhiễm ô uế. Ô uế là tội
lỗi. Những người bị ô uế sẽ không được dâng lễ vật cho Chúa. Để tránh ô uế,
người Do Thái luôn rửa tay, rửa bát bên ngoài cho sạch.
Đức Giêsu chê trách họ là giả hình. Vì họ chỉ lo
giữ sự trong sạch bề ngoài mà không lo giữ sự trong sạch bề trong. Họ lo rửa
tay chân mà không lo rửa lương tâm. Họ sợ tiếp xúc với người bệnh nhưng họ vẫn
ấp ủ những ý đồ xấu xa trong tâm hồn. Có lần Đức Giêsu đã sánh ví họ với những
mồ mả, bên ngoài thì tô vôi, sơn phết đẹp đẽ, nhưng bên trong thì đầy xương cốt
hôi hám xấu xa. Vì quá chú trọng đến những luật lệ tỉ mỉ bên ngoài, họ biến đạo
thành một mớ những nghi thức trống rỗng vô hồn. Đọc kinh cho đủ bổn phận mà
không cầu nguyện. Ăn chay để giữ đúng luật hơn là để hạn chế tính mê tật xấu.
Làm việc bác ái để phô trương hơn là để chia sẻ với người anh em cơ nhỡ. Tệ hại
nhất là họ giữ đạo mà không thật lòng yêu mến Chúa. Nên hôm nay, Đức Giêsu đã
nặng lời chỉ trích họ: “Dân này tôn kính Ta bằng môi bằng miệng, còn lòng chúng
thì lại xa Ta”.
Những hình thức bên ngoài không phải là không
cần thiết. Nhưng những hình thức bên ngoài, muốn có giá trị, cần phải phát xuất
từ tâm tình bên trong. Nội tâm con người là nguồn mạch của mọi hành vi. Nội tâm
có tốt thì hành vi mới tốt. Nội tâm có chân thật thì hành vi mới có giá trị. Đạo
Chúa không phải là hình thức. Đạo Chúa là tình yêu. Tình yêu chân thật phát
xuất từ đáy lòng. Giữ hình thức mà không có tình yêu thì chưa phải là giữ đạo.
Làm những việc lớn lao mà không có tình yêu cũng chỉ là vô ích, như lời thánh
Phaolô dạy: “Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của loài người và của các
thiên thần đi nữa, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác gì thanh la
phèng phèng, chũm chọe xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói tiên tri và được
biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được tất cả đức tin đến
chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng là gì. Giả như tôi
có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác tôi để chịu thiêu
đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi”.
Vì thế, khi làm việc gì, điều cần thiết là cho
cử chỉ phản ánh trung thực tâm hồn. Tất cả mọi việc làm lời nói ra bên ngoài
phải phát xuất từ tâm hồn chân thực. Nhất là phải làm sao cho mọi nghi thức tôn
giáo phát nguồn từ trái tim yêu mến chân thành. Việc từ thiện phải phát nguồn
từ một tình yêu mến huynh đệ, thành thực muốn chia sẻ. Lời cầu nguyện phải phát
xuất từ một trái tim yêu mến của người con hiếu thảo đối với Cha trên trời.
Việc ăn chay phải khởi đi từ ý muốn chế ngự các nết xấu. Nghi thức thanh tẩy
phải cử hành trong tâm tình sám hối. Có như thế, khi môi miệng đọc kinh, lòng
ta mới gần gũi Chúa. Khi ăn chay, tâm hồn ta mới tan nát vì tội lỗi. Khi làm
việc bác ái, ta tránh được thói phô trương. Khi rửa tay, tâm hồn ta mới được
thanh tẩy nên trong trắng. Với tất cả tâm tình, những nghi thức mới trở nên có
hồn, thành thực. Với tất cả tâm tình, ta mới thực sự sống đạo. Với tất cả tâm
tình, đạo mới đưa ta đến gần Chúa.
Lạy Chúa, xin ban cho con thêm lòng yêu mến Chúa.
KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG
1. Rửa
tay hay rửa linh hồn, điều nào quan trọng hơn?
2. Điều
gì quan trọng nhất trong đạo? Làm những việc phi thường hay là mến yêu Chúa và
yêu thương anh em?
3. Bạn
thường đi lễ cho đầy đủ bổn phận hay đi lễ vì yêu mến Chúa?
4. Bạn
làm việc thiện vì yêu mến người nghèo hay vì muốn khoe khoang?
ĐTGM. Ngô
Quang Kiệt
(Nguồn:
thanhlinh.net)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét