Lời Chúa: Mt 6, 24-34
Khi ấy, Đức Giêsu nói với
các môn đệ rằng: “Không ai có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ ghét chủ này mà
yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể
vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi Tiền Của được Vì vậy Thầy bảo cho anh em
biết: đừng lo cho mạng sống: lấy gì mà ăn; cũng đừng lo cho thân thể: lấy gì mà
mặc. Mạng sống chẳng trọng hơn của ăn, và thân thể chẳng trọng hơn áo mặc sao?
Hãy xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho; thế mà
Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại chẳng quý giá hơn chúng sao?
Hỏi có ai trong anh em có thể nhờ lo lắng mà kéo dài đời mình thêm được dù chỉ
một gang không?
Còn về áo mặc cũng thế, lo lắng làm gì? Hãy ngắm xem hoa huệ
ngoài đồng mọc lên thế nào mà rút ra bài học: chúng không làm lụng, không kéo
sợi; thế mà, Thầy bảo cho anh em biết: ngay cả vua Salômôn, dù vinh hoa tột
bậc, cũng không mặc đẹp bằng một bông hoa ấy. Vậy nếu hoa cỏ ngoài đồng, nay
còn, mai đã quẳng vào lò, mà Thiên Chúa còn mặc đẹp cho như thế, thì huống hồ
là anh em, ôi những kẻ kém tin! Vì thế, anh em đừng lo lắng tự hỏi: ta sẽ ăn
gì, uống gì, hay mặc gì đây? Tất cả những thứ đó, dân ngoại vẫn tìm kiếm. Cha
anh em trên trời thừa biết anh em cần tất cả những thứ đó. Trước hết hãy tìm
kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia,
Người sẽ thêm cho. Vậy, anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai, cứ để ngày
mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.”
Suy
niệm:
Chế độ nô lệ tưởng như đã
không còn trên thế giới.
Nhưng ngày nay người ta
vẫn nói đến những hình thức nô lệ mới.
Nước nghèo mất chủ quyền,
chịu nô lệ cho nước giàu,
các phụ nữ trở nên nạn
nhân của nô lệ tình dục,
trẻ em nô lệ cho chơi
game, thanh niên nô lệ cho ma túy.
Xem ra khó tránh được
chuyện bị làm nô lệ,
giữa một thế giới đề cao
tự do và giải phóng.
Khi không muốn làm nô lệ
cho ai,
con người lại trở nên nô
lệ cho cái tôi ích kỷ.
Khi không chấp nhận lệ
thuộc Đấng Tạo Hóa cao vời,
con người lại trở nên nô
lệ cho các thụ tạo do mình tạo ra.
Đức Giêsu đặt chúng ta
trước một chọn lựa.
“Anh em không thể đồng
thời làm tôi Thiên Chúa và Tiền Của được.”
Nếu có hai chủ thì thế
nào cũng yêu mến người này hơn người kia.
Giữa Thiên Chúa và Tiền
Của, tôi sẽ gắn bó với ai hơn, tôi sẽ chọn ai?
Tôi không thể giả vờ thỏa
hiệp để chọn cả hai, để được cả hai.
Thần Tài hứa hẹn cho tôi
sự an toàn và hạnh phúc giả tạo,
còn Thiên Chúa hứa cho
tôi hạnh phúc đích thực, vững bền.
Chỉ khi đặt Thiên Chúa
lên trên mọi sự, tôi mới thật sự tự do.
Có sáu động từ lo
trong bài Tin Mừng trên đây.
Đức Giêsu nhiều lần
khuyên các môn đệ đừng lo (cc. 25. 31. 34).
Nhưng làm người ai lại
không lo về ngày mai, trừ phi là trẻ thơ?
Trên thế giới bao người
vẫn phải vật vã từng ngày với cơm ăn, nước uống?
Con người có thể sống vô tư
như chim trời không
khi chim trời ngày nay
cũng bị đe dọa không nơi trú ẩn?
Chúng ta cần hiểu cho
đúng chữ lo của Đức Giêsu.
Ngài không dạy chúng ta
sống vô trách nhiệm, phó mặc hay lười biếng.
Cái lo mà ta nên tránh là
cái lo âu, lo sợ của người kém lòng tin (c. 30),
không tin rằng Thiên Chúa
quý con người hơn mọi thụ tạo khác.
hơn giống chim trời, hơn
hoa ngoài đồng nội.
Lo âu đó chi phối quá
khiến người ta cứ loay hoay, bối rối tự hỏi:
ta sẽ ăn gì, uống gì hay
mặc gì đây? (c. 31).
Lo âu này khiến người ta
bất an và sợ hãi, vì là lo âu một mình,
quên rằng mình có Người
Cha biết rõ những nhu cầu thiết yếu (c. 32),
và sẵn sàng lo cho mình
những điều cần dùng (c. 33).
Lo âu này cũng khiến
người ta tìm kiếm thỏa mãn nhu cầu của mình
hơn là ưu tiên tìm kiếm
xây dựng Nước Thiên Chúa (c. 33).
Kitô hữu không phải là
người ngây thơ, sống không lo ngày mai.
Kitô hữu là người biết lo
liệu, lo toan cho cuộc sống của họ.
Nhưng họ không căng thẳng
vì phải bơ vơ lo một mình.
Họ lo như một người con
trưởng thành, cùng lo với Thiên Chúa Cha.
Họ lo một cách thư thái
nhẹ nhàng như loài chim buổi sớm đi tìm thức ăn.
Kitô hữu nắm được chìa
khóa của hạnh phúc, của no đủ và bình an.
Đó là cứ tìm kiếm Thiên
Chúa trước tiên, mọi sự khác sẽ được ban dư dật.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin cho con luôn vui tươi.
dù có phải lo âu và thống khổ,
xin cho con đừng bao giờ khép lại với chính mình;
nhưng biết nghĩ đến những người quanh con,
những người - cũng như con -
đang cần một người bạn.
Nếu như con nên yếu đuối,
thì xin cho con biết yêu thương và sáng suốt hơn,
thông cảm và nhân từ hơn.
Nếu bàn tay con run rẩy,
thì xin giúp con luôn biết mở ra và cho đi.
Khi lâm tử,
xin cho con biết đón nhận khổ đau và bệnh tật
như một lời kinh.
Ước chi con sẽ chết trong khiêm hạ và tín thác,
như một lời xin vâng cuối cùng.
Và con về nhà Chúa,
để dự tiệc yêu thương muôn đời. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét