Chuyện
kể rằng, hai người bạn đi cùng nhau trong một chuyến hành trình dài
ngày. Họ vượt qua bao địa hình hiểm trở: núi cao, sông sâu, băng giá,
cát nóng.
Trong chuyến đi đó, biết bao biến cố đã xảy ra: vui có, buồn cũng chẳng thiếu.
Hôm
nọ, chẳng may hai người xảy ra xích mích với nhau, người cao lớn hơn đã
bạt tai người kia một cái tóe lửa. Người bị tát lẳng lặng tìm một bãi
cát ghi vội lên đó dòng chữ: “Hôm nay, người bạn của tôi đã xúc phạm
nặng nề đến tôi bằng cái tát đau điếng!”
Họ
tiếp tục lên đường, bầu khí có vẻ căng thẳng, tiếng cười tiếng trò
chuyện thưa dần, giảm hẳn, rồi tắt lịm! Mỗi người như đang gắng lê lết
cho hết cuộc hành trình, giờ trở nên dài đằng đẵng, với tâm trạng nặng
trĩu đè lên mỗi người.
Nắng
chói chang, người mệt lả, họng khát cháy, chợt người có vóc dáng nhỏ bé
nọ tìm thấy một con suối, anh ta lao vội xuống thỏa chí vùng vẫy, bơi
lội.
Không
may anh bị chuột rút, tứ chi rồi cả cơ thể cứng đờ, đau đớn và dòng
suối đang chảy xiết đã lôi anh ngày càng xa bờ, anh chìm dần xuống. Ngay
lúc đó, người bạn đồng hành lao nhanh xuống, dùng tất cả sức lực của
mình chống chọi với dòng nước suối cuồn cuộn chảy để lôi người bạn từng
chút một, từng bước một về phía bờ.
Trải qua những phút giây vật lộn với dòng nước, cả hai cũng vào bờ an toàn nhưng đã kiệt sức, nên nằm lăn ra ngủ mê mệt.
Người
bạn bị nạn tỉnh lại trước. Anh tìm đến một tảng đá to, và hì hục đục
đẽo lên phiến đá dòng chữ thật lớn: “Hôm nay, người bạn của tôi đã cứu
sống tôi!”
Sau
một giấc ngủ dài, người kia cũng đã thức dậy. Anh thật ngạc nhiên trước
phiến đá được khắc chữ lên đó. Anh đã hỏi bạn mình: “Tại sao khi tôi
tát anh, anh ghi lên cát, còn hôm nay anh lại dành nhiều công sức để đục
chữ lên phiến đá?”
Người
kia mỉm cười, trả lời: “Những điều buồn anh gây ra cho tôi, tôi muốn
ghi lên cát, để gió giúp tôi xóa đi thật dễ dàng những dấu ấn không vui
đó. Nhưng khi tôi nhận được sự giúp đỡ của anh, ơn cứu mạng của anh,
việc làm tốt đẹp của anh, tôi muốn nhờ đá ghi khắc mãi niềm hạnh phúc
đó, cũng như tôi ghi khắc vào tim mình những điều tốt đẹp mà anh làm cho
tôi! Cám ơn anh thật nhiều!”
Và tiếng cười lại vang lên suốt chặng đường còn lại!
***
Có
nhiều mối tương quan: tương quan nội tại “ta với ta”, tương quan hàng
ngang “tôi và chúng ta”, tương quan chiều dọc “tôi và Chúa tôi”.
Mối
quan hệ nào cũng có lúc ngọt ngào, dễ thương với những điều hay nghĩa
cử đẹp người ta trao cho nhau, nhưng cũng có khi sóng gió nổi lên cản
trở mối giao hảo tốt đẹp sẵn có.
Thiết
lập được các tương quan thì không khó lắm, nhưng phát triển và bảo vệ
các tương quan đó mỗi ngày thêm tốt đẹp thì chẳng dễ chút nào.
Một
trong những nguyên nhân khiến các mối tương quan gặp trục trặc hoặc bền
vững, đó là do chất liệu người ta chọn để ghi khắc các biến cố vui buồn
trong đời mình: cát hay đá.
Đối
với những phiền muộn do tha nhân hoặc chính bản thân gây ra, nếu ta
chọn khắc sâu vào “đá – cõi lòng, tâm trí ta” thì chắc chắn các mối
tương quan sẽ “xuống cấp”:
Ta
sẽ không thể tha thứ cho chính bản thân về những khiếm khuyết, lỗi lầm
trong quá khứ của ta; nhịp sống sẽ bị chính ta làm cho trì trệ, nặng nề
và không thể tươi sáng hơn bởi quá khứ bất toàn của bản thân buộc trói.
Như thế, ta cũng không tin tưởng vào tình yêu của Thiên Chúa luôn thứ
tha, đổi mới và có năng lực giúp ta vượt qua lỗi lầm, vượt lên yếu đuối
của bản thân.
Ta
cũng dễ nổi nóng hơn với bạn bè, chỉ một xích mích nhỏ cũng kéo bè kết
cánh mà đánh hội đồng nhau, rồi quay phim và tung hê lên mạng, hỉ hả với
nỗi đau của người khác. Bạo lực và đau khổ chồng chất, bất hạnh và buồn
sầu lê thê!
Ta
dễ dàng quy trách và kết tội cho người bạn đời của mình, rồi mau chóng
đưa nhau ra tòa ly dị: “đường ai nấy đi, tình nghĩa đôi ta chỉ thế
thôi”, gia đình tan nát, con cái phải bơ vơ, mồ côi khi cha mẹ đang còn
sống.
Thậm
chí ta còn kêu trách Thiên Chúa về bao bất hạnh và nỗi buồn mình gặp
phải, mà quên rằng, từng giây từng phút, ta đang hưởng biết bao ơn lành
của Ngài: không khí trong lành nuôi dưỡng ta trong mỗi nhịp hô hấp, thở
ra hít vào; ngọn gió mát giữa trưa hè oi ả; dòng nước ngọt lịm khi cơn
khát cháy khô miệng đang dày vò ta,… và bao hồng ân khác giữa đời thường
mà mình chưa ý thức đủ, không thấy, không biết khắc ghi vào “đá”?
Xin
hãy ghi tạc trên Đá những hồng ân mà Chúa không ngừng ban cho ta. Xin
hãy tạc vào lòng của Đá những niềm vui, hạnh phúc, những gặp gỡ thân
thương mà ta từng trải nghiệm, từng nhận được nơi người khác, và cả
những gì tốt đẹp ta sẽ nhận được trong tương lai nữa! Tạc vào Đá để Đá
sống mãi mãi cùng lòng tri ân và cảm mến!
Và,
ta cũng hãy biết ghi lên cát những tổn thương, bất hạnh, hờn tủi, ganh
tỵ, ích kỷ, những gì là không tốt chẳng đẹp mà ta đã nhận từ nơi người
khác! Vâng, ghi trên cát, để gió cuốn đi, gió cuốn đi!
Bí quyết hạnh phúc phải chăng là ghi lên mặt cát những phiền muộn, và khắc sâu vào đá những vui tươi của chúng ta?!
Ghi
khắc hồng ân trên đá cũng là xây dựng cuộc đời mình trên đá tảng bền
vững và chân thật là chính Thầy Giêsu, bởi Thầy là đá tảng góc tường!
Xây
dựng, khắc ghi đời ta trên Đá Tảng Giêsu thì hạnh phúc mới trường tồn,
vì Thầy là Anpha và Omega, là khởi thủy và tận cùng của toàn thể vũ trụ
mà!
Chiên Già
Nguồn: WGPSG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét