TỊNH TÂM
Phật Giáo có phương
pháp thiền định tuyệt vời giúp tịnh tâm để biết mình, nhận ra "Phật
tánh" và sống siêu thoát (không bám chấp) trong giây phút hiên tại.
Ky-tô Giáo mời
tôi "vào đời" cùng với Đức Ki-tô – Thiên Chúa làm người. Con
Người dễ thương và vĩ đại ấy đã "nên mọi sự cho mọi người": là
Chúa, là Thầy, là Cha Mẹ, là Người Anh, là Bạn Đồng Hành, là Người Yêu... là
tất cả những mối tương quan tuyệt vời cho bạn và cho tôi.
"Viên Ngọc
Quý" mà tôi đã tìm được trong chuyến đi đầu năm tại Vũng Tàu, chính là sự
phong phú trong vẻ đẹp của thiên nhiên. Biển xanh với muôn ngàn sắc đỏ, chuyển
động không ngừng, "dữ dội và dịu êm – ồn ào và lặng lẽ" (Xuân
Quỳnh). Núi cao như đối lập với biển sâu, "hùng vĩ quá khiến phàm nhân
tắc lưỡi". Gió lồng lộng đưa hồn lên mây xanh... Âm thanh, màu sắc,
không gian, gió ngàn hoa tạo nên cảnh thiên đường.
Tôi nhỏ bé, quá
nhỏ bé trong Thiên Đường vĩ đại ấy. Tôi chẳng là gì ! Nhưng tôi vẫn và đang tồn
tại một cách sống động. Bởi Giê-su luôn yêu tôi. Sưởi ấm đời tôi như sóng biển.
Làm mát đời tôi như gió biển. Ôm ấp đời tôi như nước biển và muối mặn đời tôi.
Người ở trong tôi và biến tôi thành "nụ cười bình an" để trao ban cho
người khác. Người huấn luyện và dẫn dắt đời tôi bằng một tình yêu luôn thích
ứng. Để cuối cùng tôi tròn trịa như một nụ cười duyên, xinh đẹp như Ngọc Quý.
TRANG, SV
NHÓM MUỐI ĐẤT, 16.2.2003
NẾU KHÔNG CÓ TÌNH YÊU
Ngày ấy, tôi dạy
mẫu giáo tại một ngôi trường nhỏ nằm gọn trong khuôn viên của một tòa nhà ba
tầng xinh đẹp. Mỗi sáng, cứ đúng 9 giờ, tất cả học sinh lại tụ tập trong căn
phòng lớn, bắt đầu một ngày mới bằng bài thể dục đầu giờ. Hơn 50 đứa trẻ, 3 đến
6 tuổi, ngồi san sát trên những chiếc ghế xinh xinh đủ màu đặt trên tấm thảm
dày. Những gương mặt thơ ngây bừng sáng khi chúng háo hức hát vang những bài
ca, cùng chia sẻ cho nhau về mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống...
Một buổi sáng, cô
hiệu trưởng gặp toàn thể học sinh trong căn phòng lớn và thông báo:" Hôm
nay chúng ta sẽ tiến hành một thí nghiệm mới". Cô giơ cao hai cây thường
xuân bé xíu đựng trong hai cái chậu con giống hệt nhau. "Chúng ta có hai
cây con trông chúng giống hệt nhau đúng không?". Tất cả bọn trẻ, tò mò
nhìn vào hai chậu cây, đồng thanh đáp: "Dạ phải".
"Chúng ta sẽ
nuôi dưỡng hai cây con này với cùng chế độ ánh sáng, cùng chế độ tưới nước,
nhưng... với sự chăm sóc khác nhau". Cô nói tiếp: "Chúng ta sẽ theo
dõi xem, điều gì sẽ xãy ra khi đặt một cây trong nhà bếp, cách xa chúng ta, một
cây ngay tại đây, trong phòng này, trên lò sưởi".
Sau khi đặt một
chậu trên mép lò sưởi, cô hiệu trưởng dắt bọn trẻ vào bếp, đặt chậu cây còn lại
lên quầy. Sau đó cô dẫn những đứa trẻ với những đôi mắt mở to vì bỡ ngỡ trở lại
căn phòng lớn.
"Chúng ta sẽ
đối xử với cây như với một người bạn. Trong vài tháng tới, mỗi ngày chúng ta sẽ
hát cho cây thường xuân nghe. Chúng ta sẽ nói cho bạn ấy biết bạn ấy xinh đẹp
như thế nào và chúng ta yêu quí bạn ấy biết bao. Chúng ta luôn chúc bạn ấy mọi
điều tốt đẹp..." Một bé gái giơ tay: "Nhưng thưa cô, thế còn cái cây
trong bếp thì sao?". Cô hiệu trưởng mỉm cười thích thú "Chúng ta sẽ
dùng cây ấy làm cây 'đối chứng' trong thí nghiệm tuyệt vời của chúng ta. Theo
các em chúng ta phải làm gì?"
"Chúng ta sẽ
không nói chuyện với nó?"
"Đúng, dù
chỉ một lời thì thầm".
"Chúng ta sẽ
không gởi cho nó lời chúc tồt đẹp nào".
"Đúng, và
chúng ta xem chuyện gì sẽ xãy ra.."
Bốn tuần sau mắt
của tôi cũng mở to ngạc nhiên như bọn trẻ. Cây thường xuân trong bếp yếu ớt,
mảnh khảnh và chẳng lớn được tí nào. Còn chậu cây đặt trong phòng lớn, được bao
bọc bởi những lời yêu thương êm dịu, được bọn trẻ hát cho nghe mỗi ngày, đã lớn
gấp ba với những chiếc lá xanh biếc tràn đầy nhựa sống... Để chứng minh kết quả
của cuộc thí nghiệm và cũng để lau khô nước mắt của những đứa trẻ nhạy cảm, lo
lắng cho số phận của cây thường xuân kia, cô hiệu trưởng giải thoát cho cảnh lẻ
loi của chậu cây thứ hai trong bếp và mang đặt nó trong phòng lớn, bên cạnh
chậu thứ nhất.
Ba tuần sau, chậu
cây thứ hai đã bắt kịp chậu cây thứ nhất. Bốn tuần sau, chúng cùng lớn mạnh như
nhau... Tôi ghi nhớ mãi bài học này và tự đúc kết cho mình một câu kết luận:
Không ai , không vật gì lớn lên được nếu không có tình yêu...
HÀNH TRÌNH
chuyển bài.
LAO ĐỘNG VÀ NGHỈ NGƠI
Lao động quá
nhiều có tốt không? Và đối với các Kitô hữu thì đâu là ý nghĩa của lao động?
Đó là những vấn
đề chính mà zenit.org đã đặt ra trong cuộc phỏng vấn giáo sư kinh tế học
Antonio Argandona, chủ nhiệm khoa Đạo đức Kinh tế thuộc trường Thương mại IESE,
chi nhánh tại Bacerlona của một trong những ĐH danh tiếng hàng đầu Châu Âu
NAVARRE.
Trong bối cảnh xã
hội hôm nay, người ta đang ca ngợi việc lao động với cường độ cao, thì với giáo
sư "Lao động quá nhiều có thể là một mối nguy hại nếu nó được thực hiện
chỉ vì lý do đơn giản là mục đích kinh tế, hoặc do tính vị kỷ, nhưng nó cũng có
thể trở nên rất tốt đẹp khi được tiến hành với ý thức phục vụ xã hội."
Theo ông thì tinh thần sâu xa của cuộc sống lao động mỗi ngày, theo như Thánh
Giuse Maria Escriva đã đạt được, chính là một cơ hội gặp gỡ Thiên Chúa, cơ hội
để phát triển và trưởng thành, cơ hội xây dựng xã hội loài người và là cơ hội
để phục vụ anh em. Những thông điệp của Ngài cho tất cả chúng ta có thể gói gọn
trong ba điểm:
– Thánh hóa công việc là làm thật tốt công việc với mọi khả năng của mình, nếu
là Kitô hữu thì đó là để phụng sự Thiên Chúa, còn dù có là Kitô hữu hay không
thì đó cũng là để phục vụ cho người khác.
– Thánh hóa bởi công việc là qua công việc trong đời sống thường ngày, chúng ta sẽ
phát triển những năng lực thuộc về nhân tính hay siêu nhiên giúp chúng ta có cơ
hội gặp gỡ Thiên Chúa và làm các việc đạo đức.
– Thánh hóa anh em bằng công việc là qua hoạt động của mỗi người, chúng ta phục vụ người
khác để xây dựng xã hội chúng ta đang sống, cũng như chuẩn bị một thế giới tốt
đẹp hơn cho các thế hệ mai sau.
Giáo sư đồng ý
khi thời đại ngày nay người ta chú trọng đến các khía cạnh hiệu quả kinh tế,
thu nhập, địa vị, sự hoàn thiện cá nhân, nhưng ông nói thêm rằng đó chỉ là một
phần ý nghĩa của lao động.
Song song, Giáo
sư cũng cho rằng do chúng ta dường như đánh mất dần những giá trị của cuộc
sống, trong đó có ý nghĩa của lao động, nên việc đánh mất ý nghĩa của thời gian
rảnh rỗi và nghỉ ngơi là điều tất nhiên. Ông nói: "Chúng ta có quyền được
nghỉ ngơi, vì điều đó là cần thiết. Trước heat là để phục hồi thể lý và tinh
thần, hai là vì chính sự phát triển của loài người chúng ta, và cuối cùng, nghỉ
ngơi chính là lúc chúng ta thể hiện tính cộng đồng sau khi đã thể hiện trong
lao động." Cũng như việc thánh hóa lao động, thời gian nghỉ ngơi cũng phải
được thánh hóa, dành để phục vụ người khác, bắt đầu là với gia đình, hay góp
phần phát triển nền văn hóa chẳng hạn.
Giáo sư kết luận:
"Lao động là cách thức cơ bản – dù không phải là cách thức duy nhất –
trong tầm tay con người nhằm xây doing xã hội và để lại dấu của họ trong thế
gian. Chúng ta can thống nhất toàn bộ đời sống mình giữa lao động và nghỉ ngơi,
giữa những mối quan hệ và đời sống gia đình."
HOA QUỲNH
TÂM TÌNH NGƯỜI TRẺ
(Trích bài từ HOSANNA giới trẻ Sài gòn)
(Trích bài từ HOSANNA giới trẻ Sài gòn)
"Còn anh em,
mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc vì được
nghe." (Mt 13,16)
Con người thường
ham hố và tham lam đủ điều. Những thứ mình có thì không biết nâng niu gìn giữ;
cứ thích đòi hỏi cái này cái kia của người. Câu Tin Mừng này nhắc đến một
chuyện tưởng như bình thường, hiển nhiên… nhưng thực sự là hồng phúc Chúa ban
cho mỗi người mà ta thường lãng quên.
Lạy Chúa, xin cho
chúng con biết nhận ra những ơn lành Chúa đã ban cho từng người chúng con; và
biết sử dụng những ơn ích ấy cho nên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét