Ông chủ làm vẻ vang cho ngôi nhà chứ không phải ngôi nhà làm vẻ vang cho ông chủ - Xixêrông

Bắt đầu từ một tiếng gọi...

... THỨ TƯ, 23 THÁNG 05 2012 14:20 BBT WTGP HN
 Tất cả cuộc đời mới của tôi được bắt đầu từ một tiếng gọi. Tiếng gọi có lúc nhẹ nhàng len lỏi vào từng ngõ ngách tâm hồn rồi bị ngắt quãng bởi những sự vui buồn trần thế. Rồi một ngày tiếng gọi thật dữ dội và mãnh liệt khiến cho tôi chỉ có thể đứng dậy rũ bỏ quá khứ mà ra đi, đi về nơi Ánh Sáng dẫu rằng những bước đi thật chậm, thật chậm với cái bóng đã đổ dài nặng nề dĩ vãng.

Và ngày ấy, ngày ấy đã đến, cái ngày mà tôi đã được "làm cô dâu của Chúa", linh hồn tôi hớn hở reo mừng khi được lãnh nhận các Bí tích Khai Tâm Kitô giáo sau hơn mười năm trăn trở tìm đường đi và đã nhiều đau khổ vì trải qua những cuộc tình ngang trái... Vâng, vẫn là trời ấy đất ấy nhưng bước chân của tôi đã nhẹ bỗng như bay rồi. Trái tim tôi đã được gõ cửa Thiên đàng và từ nay những bước đi trần thế đã được mang theo tâm tình của một người yêu tôi mãi mãi, người yêu ấy là Đức Giêsu Kitô, Đấng Chí Ái của lòng tôi. Có một mầu nhiệm mà không dễ dàng gì tôi nhận ra được, đó là người mẹ của tôi cũng cùng được lãnh nhận các Bí tích Khai tâm Kitô giáo như tôi. Mặc dù Chúa gọi mỗi người mỗi cách khác nhau nhưng trong Chúa, chúng tôi đã được trở nên hai chị em song sinh chí tình chí thiết.

Ngày xưa khi chưa theo Đạo, tôi làm thơ như một trò chơi tung hứng ngôn từ. Và thay vì viết Nhật ký bằng văn xuôi, tôi làm thơ ghi lại những dấu ấn về miền đất tôi qua, mỗi người tôi gặp. Nay đã biết Chúa, tôi cảm nhận được ý muốn của Ngài. Ý muốn ấy có một sức bật làm trái tim tôi nấc lên phát ra từng thanh âm rồi kết nối lại thành những dòng thơ cho tôi thêm chất liệu dệt tấm khăn cầu nguyện. Tôi dâng Ngài tấm khăn tôi dệt được từ mỗi ngày tôi sống. Ngài cho tôi cảm nghiệm được sự bình yên sâu thẳm sau tất cả gian nan khốn khó cuộc đời. Ngài yêu tôi và săn sóc tôi từng giây từng phút. Đáp trả tình Ngài, tôi tập nhìn cuộc sống bằng đôi mắt, tập yêu cuộc sống và tập sẻ chia những gì góp nhặt được với những người xung quanh bằng nhịp đập của trái tim đã được tái sinh tự chính Trái Tim Ngài.
Cuộc sống như dòng sông bên bồi bên lở, như đất trời cựa mình chuyển động qua xuân hạ thu đông... có khi nào êm đềm mãi mãi. Nhưng khi cùng Đức Giêsu rảo bước bằng đôi chân của chính mình từ miền đất này qua miền đất khác, tôi cũng đã học được từ Ngài cách cảm nhận được cái nóng ban ngày và cái lạnh ban đêm, cảm nhận được vẻ đẹp của bông hoa, của lá cây, ngọn cỏ... nay còn mai mất. Để rồi tôi chụp lại tất cả bằng thơ. Để biết rằng lòng mình còn ước mơ, ước mơ về nơi vĩnh cửu chứ ước mơ không nằm ở sự vật trần gian. Và khi ấy, lòng tôi đã có nơi có chốn đi về, không còn buồn chán và vô định như cái thời chưa biết Chúa...
Chúa đã đến, sức sống của Ngài đã giúp tôi đứng dậy. Tiếng gọi của Ngài đã mạnh đến nỗi kéo tôi ra khỏi những bùng nhùng, những loay hoay tự sức mình tìm lối thoát khỏi mạng nhện cuộc đời. Bàn tay của Ngài mạnh mẽ nhưng yêu thương, lau khô cho tôi nước mắt đêm trường. Tiếng gọi của Ngài có lúc lạnh lùng nhưng dứt khoát, cắt đứt cho tôi những ràng buộc không chính đáng, kéo tôi lên và soi đường chỉ lối cho tôi. Ngài đã dạy cho tôi biết thế nào là Tình Yêu và làm thế nào để đáp trả Tình Yêu. Tôi chỉ còn biết đáp trả Ngài bằng tất cả cuộc đời còn lại của tôi, bằng mọi khả năng Ngài trao ban để gieo mầm hạnh phúc trong đó có những giờ cầu nguyện bằng thơ và reo lên tiếng Tạ ơn Ngài bây giờ và mãi mãi...
Hà Nội xuân 2012 – Maria Phaolô Trần Thị Hồng Nhung

Không có nhận xét nào:

Lên đầu trang