Trong một vở kịch của Samuel Beckett, một nhân vật đã kể lại
như sau: "Tôi biết có một tên chán đời lúc nào cũng nghĩ rằng ngày tận thế
đang đến. Tôi thường đến thăm hắn trong dưỡng trí viện. Tôi nắm tay hắn và dìu
hắn đến bên cửa sổ. Tôi nói với hắn: "Nhìn kìa, cả một cánh đồng bắp xanh
tươi... Nhìn kìa, những cánh bướm đang phất phới. Còn gì đẹp bằng!". Nhưng
hắn gỡ tay tôi ra và trở về góc phòng. Mặt mày hắn hớt hải tái mét. Tất cả
những gì tôi chỉ cho hắn chỉ là một đống tro tàn xám xịt".
Có một cánh cửa sổ khác từ đó người ta chỉ có thể nhìn thấy
cảnh đẹp mà thôi. Ðó là cánh cửa sổ nhỏ tại một nhà nguyện ở phía Nam Ái Nhĩ
Lan. Tất cả mọi cánh cửa sổ trong nhà nguyện này đều được làm bằng kính trên đó
có vẽ Ðức Kitô và các môn đệ của Ngài. Duy chỉ có một cánh cửa sổ là không có
hình vẽ. Xuyên qua tấm kính trong suốt của cánh cửa sổ này, người ta có thể
nhìn thấy một quang cảnh thật tươi mát, đó là một cái hồ nước trong xanh nằm
giữa những ngọn đồi cỏ lúc nào cũng xanh tươi. Bên dưới cánh cửa sổ, người ta
đọc được câu kinh thánh như sau: "Trời cao tường thuật vinh quang Chúa.
Thanh không kể ra sự nghiệp của Ngài".
Câu
chuyện của hai cánh cửa sổ trên đây gợi lên cho chúng ta vần thơ: Hai người
cùng nhìn xuyên qua chấn song cửa của nhà tù. Một người chỉ thấy có bùn nhơ,
một người lại nhìn thấy những vì sao.
Mùa Vọng là thời gian của hy
vọng.
Chúng ta được mời gọi để đặt
tất cả tin tưởng, phó thác nơi Thiên Chúa. Thiên Chúa không bao giờ bỏ cuộc.
Thiên Chúa không bao giờ thất vọng về con người. Tiếp theo bao nhiêu vấp phạm
và phản bội của con người, Thiên Chúa vẫn đeo đuổi chương trình của Ngài. Người
vẫn tiếp tục yêu thương con người. Nơi hình ảnh đã hơn một lần hoen ố vì tội
lỗi, Thiên Chúa vẫn nhìn thấy phản chiếu vẻ đẹp cao sang của chính Ngài. Xuyên
qua cánh cửa sổ nhỏ của mỗi người, Thiên Chúa vẫn còn nhìn thấy cảnh đẹp của
lòng người.
Chúng ta cũng được mời gọi để
tiếp tục tin tưởng nơi con người. Dù thấp hèn tội lỗi đến đâu, dù hung hãn độc
ác đến đâu, mỗi một con người đều là hình ảnh cao vời của Thiên Chúa, mỗi một
con người đều xứng đáng để tiếp tục tin tưởng, được yêu thương.
Tin tưởng phó thác nơi Thiên
Chúa, tin yêu nơi con người, chúng ta cũng được mời gọi để không thất vọng về
chính bản thân. Ðau khổ có chồng chất, tội lỗi có ngập tràn, mỗi người chúng ta
vẫn là đối tượng của một tình yêu cá biệt... Thiên Chúa yêu thương tôi, Thiên
Chúa đang thực hiện cho tôi những gì là thiện hảo nhất: đó phải là tư tưởng cơ
bản hướng dẫn tất cả Mùa Vọng của chúng ta. Từ bên cánh cửa sổ của tâm hồn nhìn
vào cuộc đời, chúng ta hãy nhận ra những vì sao của hy vọng, những cánh đồng
xanh tươi của lạc quan.
(Nguồn: Veritas)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét