1. Sực nhớ , bà liền tung chăn, cầu nguyện
2. Đánh vần tên Chúa trên các ngôi sao
3. Thế gian làm gì thì làm, Giáo Hội vẫn cầu nguyện và ca hát
4. Nhà bác học danh tiếng chỉ múôn lên thiên đàng mà thôi
5. Hại nhất cho Giáo Hội là cái gì ?
6. Chết khốn nạn vì ghét Chúa, ghét đạo Công giáo
7. Con tin, lạy Chúa con tin .
8. Miss Grace Minfort mất ... 12 triệu đôla!
9. Thưa các ông, đó là phần của tôi. Còn phần của các em cô nhi đâu, chưa thấy?
10. Vatican chỉ nên được bảo vệ bằng bác ái và tình thương!
Vào một đêm khuya, tại thành
phố New York, trong lúc trời tối đen, một phụ nữ trẻ tuổi, tên là Samantha,
đang trên đường về nhà. Cô chọn con đường tắt cho nhanh. Nhưng đường tắt lại tối
om. Đang đi, bỗng cô nghe tiếng động, rồi bóng một người đàn ông xuất hiện, đi
bên cạnh cô. Ông ta chụp lấy cô và định làm trò kinh tởm.
Trong khi đó ở nhà, đang ngủ
ngon, bà mẹ của cô Samantha bỗng giật mình thức giấc. Bà nhớ đến đứa con gái
chưa trở về nhà. Bà vội vàng tung chăn, ra khỏi giường và quỳ gối xuống, tha
thiết cầu nguyện cho con mình. Bà xin Chúa gìn giữ con mình thoát những hiểm
nguy trong đêm tối. Cầu nguyện xong, bà lại lên giường nằm ngủ.
Trong lúc đó, ngoài đường,
không hiểu sao, người đàn ông đang định giở trò hiếp dâm con của bà, bỗng ngưng
lại và bỏ đi!
Khi trở về nhà, cô Samantha
hú hồn kể lại câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, bà mẹ hiệp ý với con, dâng lời
cảm tạ Thiên Chúa vì cả hai mẹ con đều tin rằng Thiên Chúa đã nghe lời cầu nguyện
của người mẹ và đã giải thoát đứa con của bà khỏi tai hoạ khủng khiếp nhất đối
với cuộc đời của một người con gái!
Ông Carrier là một kẻ nghịch
đạo rất độc ác trong thời kỳ Cách Mạng Pháp. Chính ông đã tàn sát nhiều tín hữu,
triệt hạ nhiều nhà thờ.
Ngày kia, khi gặp một người
nông dân công giáo ở vùng Bretagne, ông Carrier ngạo nghễ nói: "Chúng ta sắp
triệt hạ các lầu chuông và các nhà thờ của các ông".
Người nông dân công giáo của
miền bắc nước Pháp nầy trả lời một cách khiêm tốn nhưng không kém phần hãnh diện:
"Chuyện đó, các ông có thể làm được, nhưng các ông sẽ luôn luôn để lại cho
chúng tôi những ngôi vì sao trên trời. Và bao lâu mà cuốn sách vần trên trời nầy
còn, chúng tôi sẽ dạy con cháu chúng tôi đánh vần Tên Chúa rất tốt lành trên
các ngôi sao đó ".
Khi suy niệm về đời sống vô
cùng thanh thản và đầy hiệu quả của Giáo Hội sơ khai bị bắt bớ liên miên trong
suốt hơn 300 năm, chúng ta nhận thấy rõ ràng rằng Giáo Hội sơ khai đứng vững được
là nhờ sự cầu nguyện. Thật đúng như lời của Ernest Hello, một văn sĩ công giáo,
viết một câu quá hay: " Thế gian làm thì thì làm, Giáo Hội cứ cầu nguyện
và hát ca! ".
Nhà bác học danh tiếng người
Pháp Le Verrier có nhiều phát minh vĩ đại về thiên văn. Đức Cha địa phận khen
ông: "Danh tiếng ông bay lên tận các ngôi sao ”. Nhà bác học vĩ đại nầy
cúi đầu khiêm nhượng trả lời: "Xin Đức Cha cầu nguyện cho con, con chỉ
mong bay được lên thiên đàng mà thôi. ”
Sự ngu dốt về giáo lý là điều
hết sức tai hại cho Giáo-Hội.
Trong Thông điệp
"Acerbo Nimis ”, Đức thánh Giáo Hoàng Piô X nói rõ : " Lý do chính của
sự sống đạo suy sụp là do sự ngu dốt về những điều về Thiên Chúa ".
Một Đức Giám Mục kia, khi được
báo cho biết trong giáo phận ngài, có nơi thanh niên đi rước lễ về, đùa cợt và
le lưỡi ra cho nhau xem, liền đưa ra lệnh cho toàn giáo phận: " Chúng ta
phải liệu xây phòng dạy giáo lý trước, rôi mới xây nhà thờ sau ”.
Mirabeau, trong thời ky Cách
Mạng Pháp, nổi tiếng là kẻ ghét Chúa, ghét Đạo Công giáo.
Khi sắp chết nằm trên giường,
ông truyền đem nước thơm đến tắm thân xác ông, truyền đội mũ triều thiên bằng
hoa đẹp, truyền mời ban âm nhạc danh tiếng đến đến giúp ông chết cho vui vẻ,
thoải mái. Nhưng vô ích ! Luơng tâm ông cắn rứt. Ông bị lo âu dằn vặt. Ông đòi
bác sĩ cho ông uống thuốc gì uống cho mau chết. Bác sĩ từ chối. Ông tức lồng
lên. Và ông chết khốn nạn.
Trước đại chiến 1914, có một
người đã từng viết nhiều bài báo công kích và nhạo báng Đạo Công giáo. Ông tên
là Lavedan. Nhưng sau nầy, khi gặp nguy hiểm sắp chết, ông liền viết một bài cải
chính lại tất cả những gì ông đã viết trước đây. Trong bài nầy, có đoạn ông viết
rằng: "Từ trước đến nay, tôi vẫn nhạo cười chế diễu người Công Giáo, và
tôi tin rằng mình khôn ngoan, giỏi giang, song thật ra, tôi đã lầm, và những ai
đọc những tác phẩm và văn thơ của tôi cũng lầm nữa. Tất cả những gì tôi làm xưa
nay, đều lầm lạc, say sưa và mơ hồ. Bỏ Thiên Chúa, tức là tự sát. Không biết
ngày mai tôi có còn sống nữa chăng, nên giờ đây, tôi phải nói cho mọi người biết
điều nầy là: tôi không dám chết trước lúc chối Chúa. Hỡi linh hồn tôi, hãy vui
mừng, và bây giờ tới lúc ngươi có thể quỳ gối xuống và xưng rằng: "Con
tin, lạy Chúa, con tin!"
Miss Grace Minford từ Tin
Lành trở lại Đạo Công giáo, rồi đi tu dòng nữ Đa Minh.
Khi thân phụ chết, ông trối
lại cho Miss Grace Minford nầy 2 triệu rưỡi đôla với điều kiện là cô phải ra khỏi
Dòng, không được đi tu nữa.
Miss Grace Minford bình tĩnh
nói: "Cha tôi trên trời giàu hơn cha tôi ở dưới đất nhiều. Cha tôi trên trời
sẽ thưởng cho tôi nhiều hơn. ”
Một hôm, cha Clêmentê lững thững đi vào một quán ăn.
Ngài giơ hai ra và xin:
- “Xin quí ông rộng lượng bố
thí cho các em cô nhi của tôi một miếng ăn”.
Tức thì các thực khách cười
rộ lên. Một người tên là Wilszek, ngỗ ngáo nói:
- “Một miếng ăn cho các em hả,
được lắm”.
Nói xong, anh ta nâng cốc
bia lên, uống một ngụm, rồi phùng miệng phun thật mạnh vào mặt cha Clêmentê.
Cha Clêmentê điềm tĩnh lấy khăn mùi xoa ra lau mặt, rồi lại giơ hai tay ra và
xin:
- “Thưa các ông, đó là phần
của tôi. Còn phần của các em cô nhi của tôi đâu, chưa thấy?”.
Wilszek như bị đấm một quả
thôi sơn, té nhào xuống đất. Anh ấp úng nói:
- “Tôi…tôi…sẽ…gởi…tặng các
em một món quà!”.
Quả thực, sau đó, anh tự động
đi lạc quyên giữa các bạn bè xa gần và đến trao cho thánh Clêmentê một món tiền
lớn. Và tiếp sau, anh còn làm nhiều lần như thế.
Khi còn làm cha sở giáo xứ
Salzanô, Đức Giáo Hoàng Piô X thường dậy sớm mở cửa nhà thờ thế cho ông từ vì
ông nầy ngủ chưa dậy. Nhiều lần, các bỗn đạo đến dự lễ sớm, đề nghị để họ đi
đánh thức ông từ dậy, nhưng ngài vui vẻ nói: " Để cho ông ngủ yên. Các con
tưởng cha không mở cửa được sao? ” Rổi ngài lại khôi hài nói: "Khi cha già
yếu, nằm liệt trên giường, lúc đó ông từ đi mở cửa nhà thờ cũng được”.
Giáo-Hội chỉ muốn đem tình
yêu của Chúa đến cho con cái mình và cho mọi người.
Giáo-Hội chỉ muốn đối xử
nhân từ với tất cả mọi người, không trừ ai.
Giáo-Hội chỉ muốn tự bảo vệ
mình bằng bác ái và tình thương. Năm 1914, có tin giặc sắp tấn công Rôma, ông
Riguđô, chỉ huy trưởng các vệ binh Tòa Thánh, trình lên Đức Thánh Cha Piô X một
kế hoạch phòng thủ, trong đó có việc đặt đại bác tại Vatican. Đức Thánh Cha
bình tĩnh trả lời : " Vatican không nên được bảo vệ bằng đại bác, mà chỉ
nên được bảo vệ bằng bác ái và tình thương”.
Linh Mục Emanuel Nguyễn Vinh Gioang (Nguồn vietcatholic.net)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét