Có một giai thoại về Đại học Stanford, “Một câu chuyện
thật thú vị”, nội dung như sau:
Một phụ
nữ trong bộ trang phục áo bằng vải lanh kẻ sọc và chồng mình trong bộ com-lê
giản dị đã mòn xơ cả chỉ, xuống ga tàu ở thành phố Boston và rụt rè bước đi không hẹn trước tới
văn phòng ở phía ngoài của Đại học Harvard. Trong chốc lát cô thư ký có thể nói
rằng những người ở nông thôn lạc hậu về văn hoá như thế không có việc gì phải
bước chân vào Đại học Harvard thậm chí còn không xứng đáng được vào Đại học Cambridge.
Cô
thư ký mặt mày cau có. Người đàn ông nói nhẹ nhàng:
-
Chúng tôi muốn gặp thầy hiệu trưởng.
Cô
thư ký gắt gỏng lên:
- Ông
ấy bận rộn cả ngày.
Người
phụ nữ trả lời.
-
Chúng tôi sẽ đợi.
Suốt
nhiều giờ trôi qua, cô thư ký không thèm để ý đến họ, trong lòng hy vọng rằng
hai người rốt cuộc sẽ nản lòng mà bỏ đi.
Nhưng
hai người vẫn không đi. Và cô thư ký đã nản lòng, và cuối cùng quyết định phải
quấy rầy vị hiệu trưởng, mặc dù đó là công việc thường ngày mà cô luôn luôn
thấy ân hận mỗi khi làm. Cô nói với vị hiệu trưởng:
- Có
thể nếu họ gặp được thầy ít phút họ sẽ đi ngay.
Vị hiệu
trưởng thở dài bực tức, rồi gật đầu. Ai đó có vai trò quan trọng như ông ta thì
rõ ràng là không có thời gian để tiếp họ, thế nhưng ông ghét cay ghét đắng
chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ cứ phủ đầy bừa bãi căn phòng ở
phía ngoài của ông ta.
Vị hiệu
trưởng với gương mặt lạnh lùng đầy vẻ nghiêm nghị đi khệnh khạng về phía cặp vợ
chồng. Người phụ nữ nói với vị hiệu trưởng:
- Chúng
tôi có một đứa con trai đã từng theo học ở trường Đại học Harvard một năm. Nó
thực sự yêu mến ngôi trường này. Nó cảm thấy hạnh phúc khi học ở đây. Thế
nhưng, cách đây một năm, nó đột nhiên bị giết chết. Và vợ chồng tôi rất muốn
xây dựng một tấm bia để tưởng nhớ con trai mình ở một nơi nào đó trong khuông
viên trường.
Vị
hiệu trưởng không động đậy, ông đã bị sốc. Ông nói một cách thô lỗ cộc cằn:
- Thưa
bà, chúng tôi không thể dựng tượng cho mỗi người đã từng theo học ở Harvard rồi
sau đó bị chết. Nếu chúng tôi làm như vậy thì ngôi trường này sẽ trông giống
như một nghĩa trang mất!
Người
phụ nữ nhanh chóng giải thích:
- Ồ,
không phải như vậy. Chúng tôi không có ý định xây dựng một bức tượng. Chúng tôi
nghĩ sẽ xây một toà nhà cho nhà trường.
Vị
hiệu trưởng trợn tròn con mắt. Ông liếc nhìn chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê
đã sờn chỉ rồi thốt lên:
- Một
toà nhà! Ông bà có tưởng tượng được một toà nhà trị giá bao nhiêu không? Chúng
tôi phải đầu tư hơn 7 triệu rưỡi đô la cho xưởng thiết bị vật lý ở Harvard.
Người
phụ nữ im lặng một lát. Vị hiệu trưởng có vẻ hài lòng. Bây giờ thì ông có thể
rời khỏi họ. Người phụ nữ quay lại phía chồng và nói nhỏ:
- Bắt
đầu xây một trường đại học tất cả chỉ tốn ngần ấy thôi sao? Tại sao chúng ta
không xây một trường đại học riêng?
Người
chồng gật đầu đồng ý.
Khuôn
mặt của vị hiệu trưởng thượt ra đầy bối rối và lúng túng. Và ông bà Leland Stanford
đã bỏ đi, đến thành phố Palo Alto, bang California, nơi đó họ lập nên trường
đại học mang tên mình, một đài tưởng niệm để tưởng nhớ đứa con của mình mà
trường Harvard không còn quan tâm đến nữa.
“Bạn có
thể dễ dàng đánh giá tư cách của những người khác thông qua cách mà họ đối xử
với những người không thể làm gì vì họ và cho họ”. (Malcolm Forbes)
Vẻ
hào nhoáng bề ngoài
Ngày nay,
người ta thích chạy theo vẻ hào nhoáng bề ngoài. Nhiều người đua nhau phô
trương sự giàu có của mình. Vì sự giàu có thường mang lại cho người ta danh giá
và lời ca tụng.
Nhưng,
“không phải mọi thứ lấp lánh đều là kim cương”. Nhiều kẻ giàu có đã sống một
cuộc đời vô nghĩa. Có câu: “Người ta ca tụng trước tài năng, nhưng người ta cúi
phục trước lòng nhân”.
Nhiều
kẻ sống chỉ biết đi tìm sự giàu có, nên những ai có thể giúp họ vững bước trên
con đường giàu có, thì họ mới cần quan hệ, ngoài ra, họ chẳng quan tâm đến ai.
Thật không sai khi Malcolm Forbes kết luận: “Bạn có thể dễ dàng đánh giá tư
cách của những người khác thông qua cách mà họ đối xử với những người không thể
làm gì vì họ và cho họ”.
“Vì họ”
và “cho họ” là thứ “ích kỷ thời đại”. Là cội nguồn của sự thoái hoá đạo đức con
người. Nó làm cho con người lạnh lùng trước những kẻ thiếu thốn và ngoảnh mặt
trước những kẻ khốn cùng. Vì họ nghĩ rằng: những người “thiếu thốn” và “khốn
cùng” kia làm cản trở bước tiến của họ, thậm chí có thể làm cho họ bị thiệt hại
và nghèo đi, khi họ phải đưa bàn tay cứu giúp.
Và,
cứ như thế, tháng năm nối tiếp, họ lo củng cố sự hào nhoáng bề ngoài của họ,
còn tâm hồn của họ thì ngày càng trống rỗng!
LA FONTAINE
để lại câu nói đáng ta suy ngẫm: “Danh giá phần đông chỉ là bọn hề ở hí trường.
Cái bề ngoài của nó chỉ loè được kẻ ngây ngô thôi” (Les grands pour la plupart
sont masques de théâtre. Leur apparence impose au vulgaire idolâtre).
Điều
cao quý bên trong
Cái gì
ở trong thẳm sâu tâm hồn thì khó thấy, nhưng đó lại là điều cao quý và bền vững
với thời gian. Đó là vẻ đẹp tâm hồn, mà chỉ có những ai sở hữu một tâm hồn cao
đẹp mới “nhìn thấy” và “hiểu được”. Người ta thường dùng “ngôn ngữ riêng” để
diễn tả sự cảm nhận kỳ diệu ấy qua một thứ “giác quan thiêng liêng” mà không
phải ai cũng có được, như “đôi mắt tâm hồn”, “đôi tai tâm hồn”…
Như câu
chuyện về Đại học Stanford, vị hiệu trưởng không thể thấy được “tâm hồn” của
hai vợ chồng Leland Stanford vì chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ
mà họ mặc đã làm tối mắt vị hiệu trưởng thông minh ấy.
Vấn đề
không phải là vì vị hiệu trưởng không có thời giờ để tiếp khách, mà vì khách
chỉ là những người trông nghèo nàn thiếu học, không có lợi gì khi bỏ công sức
và thời gian để trò chuyện với họ.
Ai đó
có vai trò quan trọng như ông ta thì rõ ràng là không có thời gian để tiếp họ,
thế nhưng ông ghét cay ghét đắng chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ
cứ phủ đầy bừa bãi căn phòng ở phía ngoài của ông ta.
Trong
ánh mắt phàm phu, biết bao điều còn mờ tối. Lòng kiêu căng tự phụ, chận lối
biết bao người. Nhiều khi ta không nhận ra được “viên ngọc tâm hồn” ở tha nhân,
vì ta quá vội vã, ta tự cho là mình đã thông suốt tất cả. Giống như nhiều thầy
tu tự cho mình là thánh, nên nhìn ai cũng là những kẻ tội đồ.
Chắc
các bạn đã biết câu chuyện “Ngọc bích họ Hoà”.
Nước Sở,
có người họ Hoà, được một hòn ngọc ở trong núi, đem dâng vua Lệ Vương. Vua sai
thợ ngọc xem. Thợ ngọc nói: “Đá, không phải ngọc”. Vua cho người họ Hoà là nói
dối, sai chặt chân trái.
Đến khi
vua Vũ Vương nối ngôi, người họ Hòa lại đem ngọc ấy dâng. Vua sai thợ ngọc xem.
Thợ ngọc nói: “Đá, không phải ngọc”. Vua lại cho người họ Hoà nói dối, sai chặt
nốt chân phải.
Đến khi
vua Văn Vương lên ngôi, người họ Hoà ôm hòn ngọc, khóc ở chân núi Sở Sơn suốt 3
ngày 3 đêm đến chảy máu mắt ra. Vua thấy thế, sai người đến hỏi. Người họ Hoà
thưa: “Tôi khóc không phải là thương hại cho chân tôi bị chặt, chỉ thương về
nỗi ngọc mà cho là đá, nói thật mà cho là nói dối”. Vua bèn cho người xem lại
cho thật kỹ, thì quả nhiên là ngọc thật, mới đặt tên gọi là “Ngọc bích họ Hoà”
(Hàn Phi Tử).
Nhìn
người
Có câu:
“Con cáo nó tưởng ai cũng ăn gà như nó”. Vị hiệu trưởng trong câu chuyện không
ngờ trong những con người “nghèo nàn” thế kia lại có thể chứa một “kho tàng”
như thế! Đúng là “ngọc trong đá”! Đối với những con người kia, có thể việc làm
của họ chỉ là chuyện “bình thường”, nhưng với vị hiệu trưởng, đó lại là chuyện
“phi thường” vì lòng ông quá “tầm thường”. Vị hiệu trưởng! Ngạc nhiên chưa!? Và
ngạc nhiên trong sự thẹn thùng.
Khuôn
mặt của vị hiệu trưởng thượt ra đầy bối rối và lúng túng.
Vị hiệu
trưởng đã để vuột mất một cơ hội lớn để phát triển hơn nữa cho Đại học Harvard,
nhưng nỗi đau không phải là sự mất mát mà là sự tủi nhục trong tâm hồn. Khi vị
hiệu trưởng thấy mình quá lớn lại là lúc nhận ra mình quá nhỏ, và bài học hôm
ấy không phải đến từ bậc quân sư, mà chỉ là từ những con người xem ra thật bình
dị.
Còn
sống ngày nào đừng đoán người qua vẻ mặt. (La Fontaine)
Nào, ta
hãy thận trọng. Khi “nhìn người” để rồi phê phán và ứng xử, có khi chính lúc ấy
lại là lúc ta để lộ nguyên hình “tâm hồn đầy rong rêu” của ta.
Họ -
những người ta đang tiếp xúc - là những kẻ quá bé mọn hay vì lòng ta quá hẹp
hòi. Họ là những người quá vụng về hay vì lòng ta quá đòi hỏi. Họ là những
người quá thấp hay vì lòng ta quá kiêu căng. Họ là những người quá tội lỗi hay
vì ta tự phong mình là thánh nhân...
Và ta
nhìn người, nhìn đời, không vừa ý ta. Không vừa ý ta vì không có lợi gì cho ta.
Không “vì ta, cho ta”. Khi ta muốn tom góp lại là lúc ta đánh mất tất cả.
Biết bao
điều tốt đẹp đến với ta, nhưng ta đã từ chối vì ta không nhận ra được điều quý
giá tiềm ẩn, những điều mà chỉ có “đôi mắt tâm hồn” ta mới thấy được.
Nếu
bạn cảm thấy sao đời mình u ám quá, thử coi lại xem cánh cửa sổ tâm hồn mình
thật đã có lau kỹ chưa. (La Rochefoucauld)
(Nguồn: emty.org)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét