Lời Chúa: Ga 20, 24-29
Khi
ấy, một người trong Nhóm Mười Hai, tên là Tôma, cũng gọi là Ðiđymô, không ở với
các ông khi Ðức Giêsu đến. Các môn đệ khác nói với ông: “Chúng tôi đã được thấy
Chúa!” Ông Tôma đáp: “Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay Người, nếu tôi không xỏ
ngón tay vào lỗ đinh và không đặt bàn tay vào cạnh sườn Người, tôi chẳng có
tin.” Tám ngày sau, các môn đệ Ðức Giêsu lại có mặt trong nhà, có cả ông Tôma ở
đó với các ông. Các cửa đều đóng kín. Ðức Giêsu đến, đứng giữa các ông và nói:
“Chúc anh em được bình an.” Rồi Người bảo Tôma: “Ðặt ngón tay vào đây, và hãy
nhìn xem tay Thầy. Ðưa tay ra mà đặt vào cạnh sườn Thầy. Ðừng cứng lòng nữa,
nhưng hãy tin.” Ông Tôma thưa Người: “Lạy Chúa của con, lạy Thiên Chúa của
con!” Ðức Giêsu bảo: “Vì đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay những người không
thấy mà tin!”
Suy niệm:
Chẳng
rõ vì lý do gì mà ông Tôma đã không ở với nhóm môn đệ
khi
Đức Giêsu phục sinh hiện ra gặp các ông.
Có
vẻ có một sự xa cách nào đó giữa Tôma và mười ông kia.
Chuyện
này trở nên rõ hơn khi ông Tôma từ chối tin vào lời của họ:
“Chúng
tôi đã thấy Chúa!” (c. 25).
Ông
đòi tự mình kiểm chứng, thấy tận mắt, sờ tận tay.
Thấy
dấu đinh nơi bàn tay Thầy, xỏ ngón tay mình vào lỗ đinh,
thọc
bàn tay vào cạnh sườn Thầy: đó là những điều kiện ông đòi để tin.
Tôma
không đứng dưới chân thập giá như người môn đệ Chúa yêu,
nhưng
ông đã được nghe chuyện Thầy bị đóng đinh, bị đâm nơi cạnh sườn.
Đối
với ông, nếu Thầy thực sự phục sinh,
thì
thân xác Thầy vẫn còn phải mang những vết thương đó.
Phục
sinh không làm mất đi những vết sẹo của tình yêu cứu độ.
Đấng
phục sinh lại có ý chiều ông, đó mới là chuyện lạ.
Ngài
biết óc thực tiễn của ông, và Ngài không muốn mất ông (Ga 17, 12).
Ngài
dám thỏa mãn những đòi hỏi táo bạo và cụ thể của ông,
để
đưa ông về với đức tin, về với cộng đoàn.
Một
tuần sau, cũng vào ngày thứ nhất trong tuần,
Đức
Giêsu phục sinh đến như thể cho một mình ông thôi,
và
mời ông làm những điều ông đòi hỏi.
Chẳng
rõ Tôma có dám thực hiện hay không,
nhưng
chính thái độ bao dung và yêu thương của Thầy đã chinh phục ông.
Môi
ông bật lên lời tuyên xưng đức tin cao nhất trong Tân Ước:
“Lạy
Chúa của tôi; lạy Thiên Chúa của tôi” (c.28).
Lời
tuyên xưng này vượt quá những gì giác quan ông có thể cảm nhận.
“Vì
đã thấy Thầy, nên anh tin. Phúc thay những ai không thấy mà tin!”
Chúng
ta ngày nay tuy không được hưởng kinh nghiệm như thánh Tôma,
nhưng
chúng ta lại được hưởng một mối phúc mà ngài không có được.
Đó
là mối phúc của người tin, không phải nhờ thấy tận mắt,
mà
nhờ nghe lời chứng của các môn đệ (Ga 17, 20), trong đó có Tôma.
Xin
cám ơn sự cứng lòng của thánh Tôma, cám ơn lời chứng của ngài.
Chính
sự cứng cỏi của ngài làm chúng ta mềm mại hơn để tin,
vì
chúng ta biết chuyện Chúa phục sinh không do một ảo giác tập thể.
Tôma
là một người hoàn toàn tỉnh táo.
Trong
tập thể chúng ta đang sống, vẫn có những Tôma:
hoài
nghi, bướng bỉnh, đòi hỏi, xa cách với cộng đoàn...
Thầy
Giêsu dạy chúng ta bao dung và nhẫn nại, chứ không kết án.
Quanh
chúng ta vẫn có nhiều người chưa biết Chúa,
họ
cũng đòi thấy và đụng chạm đến Thiên Chúa.
Kitô
hữu chúng ta phải có kinh nghiệm sâu xa như các tông đồ xưa,
để
làm chứng được rằng: “Chúng tôi đã thấy Chúa” (c. 25).
Cầu nguyện:
Lạy
Chúa Giêsu phục sinh
lúc
chúng con tìm kiếm Ngài trong nước mắt,
xin
hãy gọi tên chúng con
như
Chúa đã gọi tên
chị
Maria đứng khóc lóc bên mộ.
Lúc
chúng con chán nản và bỏ cuộc,
xin
hãy đi với chúng con trên dặm đường dài
như
Chúa đã đi với hai môn đệ Emmau.
Lúc
chúng con đóng cửa vì sợ hãi,
xin
hãy đến và đứng giữa chúng con
như
Chúa đã đến đem bình an cho các môn đệ.
Lúc
chúng con cố chấp và xa cách anh em,
xin
hãy kiên nhẫn và khoan dung với chúng con
như
Chúa đã không bỏ rơi ông Tôma cứng cỏi.
Lúc
chúng con vất vả suốt đêm
mà
không được gì,
xin
hãy dọn bữa sáng cho chúng con ăn,
như
Chúa đã nướng bánh và cá cho bảy môn đệ.
Lạy
Chúa Giêsu phục sinh,
xin
tỏ mình ra
cho
chúng con thấy Ngài mỗi ngày,
để
chúng con tin là Ngài đang sống, đang đến,
và
đang ở thật gần bên chúng con. Amen.
Lm
Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét