Sinh
ra trong cõi tạm này, chẳng ai mong mình phải vào cảnh khốn cùng. Vì kém may
mắn, vì không có cơ hội nào khác nên nhiều người phải vất vả ngược xuôi dãi
nắng dầm mưa cầm trên tay tờ vé số để kiếm sống qua ngày.
Chiều
Chúa Nhật, đến dự Lễ sớm hơn một chút, lúc hàn huyên tâm sự với cha xứ thì
người này người kia đến xin Lễ. Có lẽ vì bận việc gia đình hay lý do nào đó nên
đến sát giờ Lễ họ mới đến xin, lẽ thường người ta xin trước chứ không đợi sát
nút như vầy.
Với
phép lịch sự, ai đến gửi ý Lễ đều để trong phong bì, bỗng dưng có anh chàng kia
đến đưa tiền trực tiếp cho cha. Vì ngồi đối diện và không thể nào khác đi được,
tôi đành phải nhìn thấy cách của anh. Anh móc từ trong túi ra chứ không phải từ
trong ví như nhiều người khác vài tờ giấy bạc nhăn nheo, anh đưa ra cho cha xứ
3 tờ: 1 tờ 10.000 và 2 tờ 5.000. Anh xin Lễ cầu cho các linh hồn... Vẻ lúng
túng của anh đã không giấu kín được anh là người đi bán vé số. Tiện đường hay
thu xếp việc bán vé số để dự Lễ chiều Chúa Nhật này chăng?
Thánh
Lễ đã hết, tôi cũng ra về như bao người khác dự Lễ. Lòng miên man nghĩ mãi về
cái anh chàng xin Lễ chiều nay.
Bỗng
Lễ, xưa nay vẫn được hiểu là vô giá! Vâng! Chẳng có gì để định giá cho một
Thánh Lễ cả. Dĩ nhiên, với thực tế cuộc sống thì các đấng các bậc có quy định
về bỗng Lễ để giúp cho đời sống linh mục.
Nói
về bỗng Lễ quả là chuyện cực kỳ tế nhị, tôi không muốn nhắc đến nhưng vì hình
ảnh của anh chàng bán vé số lại về. Quả thật với 20.000 đồng ngày hôm nay thì
nó là con số rất khiêm tốn so với mức quy định. Thế nhưng bên dưới 20.000 đó là
cả tấm lòng của anh.
Nhớ
đến anh cũng nhớ đến 2 đồng bạc kẽm của bà goá ngày xưa. 20.000 của anh có lẽ
chẳng là gì với một người bình thường, và với một người khá giả nó chẳng khác
gì là vài đồng bạc lẻ của họ. 20.000 của anh thật nhỏ nhưng lòng của anh quá
lớn. Anh gom góp lại để xin ý chỉ cầu nguyện cho những linh hồn không ai nhớ
đến cầu nguyện cho.
Cuộc
sống, đồng tiền rất cần nhưng có lẽ cần hơn vẫn là một tấm lòng. Lòng của anh
chàng bán số này quá lớn vì lẽ số tiền anh có được là cả mồ hôi và thậm chí cả
nước mắt của những bước chân dài lê bước trên nhiều nẻo đường của thành phố
phồn hoa đô thị.
Rất
trân trọng những đồng tiền nhỏ bé của những người nghèo như anh chàng bán số
chiều nay.
Vũ Hưu Dưỡng
(Nguồn: emty.org)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét