Tôi
chăm chú đọc từng lời tâm sự bạn gửi cho tôi. Bạn kể cho tôi một tâm sự
của bạn mà tôi đã góp phần vào đó. Bạn đã khóc khi nghe nhạc phẩm về mẹ
tôi gửi. Bạn không thể nào ngưng hàng lệ đang trào ra trên khuôn mặt
với những hình ảnh về mẹ của bạn. Bạn nghĩ về mẹ, tình yêu mẹ dành cho
bạn, những hạnh phúc mà bạn và mẹ cùng nhau chia sẻ, nhất là những giọt
nước mắt của mẹ.
Bạn
muốn hiểu những giọt nước mắt mẹ khóc khi nghe tin bạn muốn đi tu và
bạn cho rằng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Bạn thân mến của
tôi, tôi nghĩ đó không chỉ là những hàng lệ hạnh phúc nhưng còn là tình
yêu reo lên sung sướng của bà. Gia đình nhà bạn có hai tôn giáo hiện
diện, bà nội, bố, em trai là những người không tin có Chúa còn “con một”
và mẹ là những Kitô hữu. Sống cuộc sống vất vả, mẹ bạn luôn tâm sự thủ
thỉ với con gái, bạn là người đồng hành cùng mẹ những bước chân tới nhà
thờ, hai mẹ con cùng nhau diễn tả tình yêu chứng tá Nước Trời, cùng cầu
nguyện cho gia đình với hy vọng có ngày cả nhà cùng đi lễ.
Bạn
khoe: bạn thi đỗ dư điểm, thầm thì với mẹ bạn yêu H, bà chỉ cười nhẹ
nhàng. Nhưng bà không thể cầm được nước mắt khi nghe tin bạn muốn đi tu.
Trong lòng bà trào tràn tình yêu Chúa, yêu bạn hòa lẫn vào nhau, cả con
người bà run lên vì vui sướng. Tôi nghĩ lúc ấy bà muốn dốc cả con người
mình ra để chia sẻ với bạn như bà mẹ nhân vật Từ trong “Đời thừa” của
Nam Cao nhưng không phải là để đau khổ cùng con, trái lại để nuốt lấy
mùi thơm ngọt ngào Chúa đã trao tặng cho bà. Mùi thơm từ bông hoa bấy
lâu nay bà vẫn chăm chút, nâng niu, ngắm nghía bỗng sực tỏa ngát hương.
Bạn chính là bông hoa ấy. Tôi chúc mừng mẹ bạn và chia sẻ niềm vui với
bà. Mẹ bạn khóc khi nghe bạn báo tin ngày khấn dòng. Giọt nước mắt như
những giọt sương mai đọng trên cánh hồng đỏ thắm, cánh hồng được chính
bạn dâng tặng lên Thiên Chúa, người yêu chung của hai mẹ con. Hai hàng
lệ của tấm lòng tạ ơn.
Giờ
đây, bạn vẫn khóc khi nghĩ về mẹ và nuối tiếc thời gian đi quá nhanh
đang cướp dần mẹ khỏi tay bạn. Bạn giả thiết mẹ bạn chỉ sống hai mươi
năm nữa, phép tính hai năm về nhà một lần, như vậy bạn chỉ còn vỏn vẹn
được gặp mẹ có…Tôi không dám nói ra con số ấy lần nữa. Bạn choáng khi
nghĩ tới con số rất đẹp với học sinh. Tôi cũng bàng hoàng. Chúng ta là
những người con. Tình yêu cha mẹ lúc nào cũng chờ chực muốn dâng lên
những cảm xúc mến yêu.
Bạn
làm tôi cũng nhớ tới mẹ. Bạn đừng tưởng chỉ mình bạn biết nũng mẹ khi
đã học lớp 10. Tóc tôi không dài để mẹ tết nhưng tôi thích gục đầu vào
lòng mẹ, ngửi mùi mồ hôi của mẹ. Bạn biết không, một kỉ niệm buồn làm
tôi đau tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng không biết tới khi nào nó mới
lành. Một buổi sáng tháng ba năm 2002, hôm ấy tôi đi thi trên tỉnh và về
trường luôn để chiều ôn thi tốt nghiệp, mẹ đã đạp xe mấy cây số giữa
trưa hè để tới xem con mình có khỏe không. Đơn giản chỉ thế thôi nhưng
mang theo cả tình mẹ. Mải mê với bạn bè tôi đã vô tình “ừ” một tiếng khi
mẹ chào tôi ra về ở trường. Mẹ lặng lẽ đi. Tôi hụt hẫng. Mẹ không trách
nhưng tôi day dứt. Một thời gian sau mẹ mới nhẹ nhàng nhắc về việc đó,
tôi xin lỗi mẹ. Lời xin lỗi muộn màng? Vết thương ấy giờ vẫn rít lên
trong tôi tiếng kêu trách. Nếu bạn chưa một lần nào có những lỡ lầm như
thế với mẹ thì tôi chúc mừng bạn.
Tôi
cũng muốn nói với tất cả các bạn khác rằng hãy cẩn thận, đừng bao giờ
làm mẹ buồn, kẻo bạn sẽ đau. Tuổi già của cha mẹ có thể làm cho chúng ta
phàn nàn nhưng hãy nhìn các em bé mà nhớ ra nỗi nhục nhằn cha mẹ hy
sinh vì bạn. Đừng nghĩ mẹ lạc hậu không theo thời, bạn có nhớ bao nhiêu
lần mẹ dạy bạn gọi tiếng đầu tiên không? Đừng nói mẹ lẩm cẩm quá vì bạn
đã nói huyên thuyên chẳng đâu vào đâu nhưng mẹ vẫn vui vẻ lắng nghe.
Đừng đánh đổi sự hài lòng của người ngoài với niềm vui dành cho mẹ. Như
bạn tôi tâm sự, chúng ta vẫn luôn chỉ là những đứa con bé bỏng dưới mắt
mẹ, đừng gắt lên với mẹ rằng con đã lớn, tự biết lo cho mình được.
Hạnh
phúc của mẹ là mỗi ngày nhìn thấy con mình lớn lên. Mẹ chỉ muốn sống
bên con và nghe con gọi mẹ, ghé sát vào tai mẹ “con yêu mẹ”, chạm vào mẹ
như người vẫn bồng ta hồi nhỏ. Đơn giản thế thôi nhưng khó lắm đấy bạn
ạ. Hãy kiên nhẫn và quan tâm đến mẹ. Bạn đã thấy biết bao người muốn có
được hạnh phúc chăm chút mẹ nhưng không được vì mẹ đã mãi đi xa. Một lần
ngồi trên ôtô nhìn ra ngoài, tôi thấy thấp thoáng xa xa một bóng người
phụ nữ đạp xe, lòng tôi bỗng se lại và thấy thương mẹ vô cùng. Mẹ phải
đạp xe để tôi được ngồi ôtô. Vậy mà…Con xin lỗi mẹ về tất cả. Con đã
không đón nhận hết tình mẹ yêu con.
Tháng
năm đưa người Kitô hữu đến với một người mẹ tuyệt vời là Đức Maria.
Ngài xứng đáng là Nữ Vương Thiên Đàng, Mẹ nhân loại. Mẹ đã mang Con đến
đồi Canvê hiến tặng cho loài người. Mẹ lặng người nhìn Con chết đớn đau.
Trái tim mẹ nát tan vì tôi và bạn. Con cảm ơn Mẹ vì nhờ tháng hoa kính
Mẹ chúng con có dịp nhớ tới tình
yêu của những người mẹ. Trong tình yêu của Mẹ con muốn nói cùng mẹ con:
“Con cảm ơn mẹ đã sinh ra con, yêu con để con biết tình mẹ tuyệt vời
biết bao. Con yêu mẹ vì mẹ đã dạy con biết về Mẹ Maria, Mẹ Chúa của con
và Mẹ của mẹ con mình”. Lạy Mẹ Nhân Lành, chúng con muốn tỏ lòng thảo
hiếu với Mẹ bằng những tràng hoa Mân Côi. Xin dạy chúng con biết yêu Mẹ
và cho chúng con được cùng Mẹ cất cao lời ca tụng Con Mẹ.
Bạn
đã bao giờ có một kinh nghiệm về sự ấp ủ của Mẹ chưa? Nếu bạn chưa có
cảm nhận ấy hãy thử và nhận ra tình yêu dịu dàng của Mẹ rất đáng yêu
mến. Đấng chỉ bảo đàng lành sẽ dìu dẫn bạn băng qua những mệt nhọc của
cuộc sống trong an bình đầy ắp tình Chúa, tình người. Cảm ơn bạn đã nghe tôi. Xin Chúa chúc lành cho bạn và mẹ trong tháng hoa này.
Thạch Giọt
(Nguồn: phatdiem.org)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét