Người
đăng: DangTrinh | 04.12.2012
Cuối năm mà nói chuyện Mưa thì thật là quá lỗi thời. Nhưng có thể
chính cái “lỗi thời” đó lại có thể khiến chúng ta biết ơn Mưa, vì hết Mưa nên
trời oi ả và nóng bức quá!
Thật vậy, nếu không có Mưa thì chúng ta chết hết. Tại sao? Vì Mưa
đổ xuống cho chúng ta, dù mưa nhỏ hay Mưa to, thậm chí chỉ là Mưa bụi hoặc Mưa
phùn. Chính Mưa tăng làm độ ẩm cho đất, và thời tiết cũng khả dĩ trở nên mát mẻ
hơn. Nói chung, Mưa rất cần cho mọi sinh vật, cần cho đất đai, cần cho môi
trường. Nhưng có khi Mưa… phát ghét. Mưa cũng khổ, cũng có kẻ ghét và người
thương!
MƯA là một trong những ca khúc nổi tiếng của Ns Văn Phụng (*). Với
âm thể Dm (Rê thứ), giai điệu giản dị nhưng mượt mà, đều đặn như những giọt mưa
rơi và nhẹ nhàng như tiếng Mưa thánh thót, chuyển âm cũng rất đơn giản mà vẫn
hay, được lồng trong nhịp Valse (3/4) uyển chuyển, ca từ mộc mạc mà thâm thúy,
lại được gieo vần như một bài thơ năm chữ, đã lôi cuốn người nghe như “trôi”
theo Mưa và khiến người nghe cảm nhận sự mát mẻ của Mưa, đồng thời đưa người
nghe vào “khung trời yêu tuyệt vời”. Yêu ở đây không là chuyện yêu đương đôi
lứa mà là tình yêu đồng loại. Tuyệt vời quá!
Ns Văn Phụng nhận xét tinh tế qua những gì rất đời thường: “Mưa
rơi rơi trên đường, Mưa rơi suốt canh trường, Mưa rơi ướt phố phường, Mưa trôi
lá trong vườn, Mưa đang tí tách reo ven tường”.
Mưa không rơi trên đường thì rơi đi đâu, không ướt đường thì ướt
gì? Chuyện quá dĩ nhiên. Ấy thế mà cái “dĩ nhiên” ấy có mấy ai để ý được như Ns
Văn Phụng? Thế mới “độc” – “độc chiêu” hoặc “độc đáo” chứ không “độc hại”. Nghệ
sĩ là thế, thấy cái mà người ta không thấy, nhưng có thể lại không thấy cái mà
người ta thấy. Ngược nhau là thế. Tia nắng chiếu vào một chiếc lá thì tia nào
cũng giống nhau, nhìn lắm lúc thấy bực mình, thế mà người có máu nghệ sĩ lại
thấy ánh nắng “không bình thường”, nghĩa là có chút “điên” (chứ không “khùng”),
điên-ở-mức-cho-phép. Thế mới “khác người”, vậy mới “lạ đời”!
Có lẽ vì không đủ hiểu giới văn nghệ sĩ mà ông bà xưa nói: “Xướng
ca vô loài”. Khổ thật! Nhục thật! Người ta có “loài”, thú vật cũng có loài,
sinh vật cũng có loài, nhưng ai “dính líu” vào “bảy nốt nhạc” thì đều “vô loài”
(ý chê bai theo nghĩa xấu). Quá nhục!
Kệ. Cái gì “trời cho” đều là “trò chơi”. Cứ chơi cho hết mình. Ns
Văn Phụng tiếp tục tả Mưa: “Mưa rơi trên sông dài, Mưa qua khắp non đoài,
Mưa cho thắm hoa đời, Mưa cho hết u hoài, Mưa cho đám lúa non mỉm cười”.
Mưa làm trôi u buồn nhưng lại tưới gội phù sa làm cho lúa cũng biết cười. Nhân
cách hóa hay quá!
Ông nhìn thấy Mưa trải dọc suốt dải đất hình chữ S của Việt Nam: “Mưa
đem tươi vui về cho thắm áo nâu, Mưa cho nương dâu và khoai sắn lên mau, Mưa
như trút sầu, Mưa tươi lúa đầu, Mưa rơi qua Bến Hải, Cà Mau”.
Mưa không chỉ thấm sâu vào đất mà còn thấm cả vào từng người: “Mưa
rơi trên vai chàng, Mưa rơi ướt vai nàng, Mưa rơi khắp thôn làng, Mưa reo những
cung đàn, Mưa như tiếng ru con dịu dàng”. Cách ví von của ông rất tự nhiên
và chân chất.
Mưa cũng biết yêu chân thành và yêu mọi người: “Mưa yêu bông
hoa đời, Mưa yêu biết bao người, Mưa không biết hững hờ, Mưa thương lúa bơ phờ,
Mưa yêu lúa mong mưa từng giờ”.
Lạ thật! Mưa mà vẫn biết quan tâm từng chi tiết và chú trọng cuộc
sống gia đình: “Mưa yêu thương ai nghèo, Mưa cho lúa ngô nhiều, Mưa cho hết
tiêu điều, Mưa cho những ai nghèo, Mưa cho thắm bữa cơm ban chiều”.
Mưa không hề ích kỷ. Mưa luôn đại lượng. Mưa cho mọi người, dù
người đó tốt hay xấu: “Mưa rơi phương Đông rồi Mưa rơi tới phương Tây, Mưa gieo
hương xuân về trên những luống cày, Mưa rơi chốn này, Mưa cho lúa đầy, Mưa cho
duyên ta càng nồng say”.
Không chỉ như thế, Mưa còn rất nghiêm túc và đầy tính nhân bản: “Mưa
không yêu ngang đường, Mưa không muốn ai buồn, Mưa yêu nước non này, Mưa yêu mến
dân cày, Mưa cho lúa ngô hơn gạo đầy”. Mưa là thế, và mỗi chúng ta phải
nhận thức được bài học của Mưa để cuộc đời này giảm bớt đau khổ.
Câu kết (coda) của ca khúc MƯA ngắn gọn và cô đọng: “Mưa còn
gieo xuống đời, Mưa về cho lúa thêm tươi”.
Ai cũng mong chờ Mưa, ai cũng khao khát Mưa, vì ai cũng cần nước.
Sau một trận mưa, trời sáng hơn, đất hiền hơn, và mọi vật đều đổi mới. Mưa thật
kỳ diệu!
Về tinh thần, lòng người như mảnh đất khô cằn, xã hội cũng như bị
hạn hán tình người, thế nên luôn cần những Cơn Mưa Yêu Thương với những Giọt
Mưa Tình Cảm. Chỉ có loại Mưa đó mới khả dĩ làm tươi mát con người.
Muốn vậy thì chính mỗi người phải là Giọt Mưa Yêu Thương. Mưa cho
mình, mưa cho gia đình, mưa cho xã hội, mưa cho đất nước, mưa cho thế giới, mưa
cho nhau, hôm nay và mãi mãi…
Mùa Vọng. Mùa khát khao và mong chờ một loại Mưa Đặc Biệt là Mưa
Giêsu, Mưa Thánh Ân, Mưa Cứu Độ. Chỉ có Mưa Giêsu mới thực sự giải khát chúng
ta, và nhờ đó mà Đất-Khô-Cằn-Chúng-Ta mới hết “hạn bà chằn”.
Nhưng muốn được “đã” cơn khát, chúng ta phải nghe lời
người-mở-đường là Thánh Gioan Tẩy Giả: “Hãy dọn sẵn con đường cho Đức Chúa,
sửa lối cho thẳng để Người đi. Mọi thung lũng, phải lấp cho đầy, mọi núi đồi,
phải bạt cho thấp, khúc quanh co, phải uốn cho ngay, đường lồi lõm, phải san
cho phẳng” (Lc 3:4-5).
Đồng thời chúng ta còn phải hứng Mưa bằng những gì mình đang có,
càng lớn càng tốt: Ly, chậu, xô, thùng, bồn,… Lòng càng bớt “quanh co” thì
“dụng cụ chứa” của chúng ta càng rộng lớn.
Trời cao hỡi, hãy gieo xuống sương mai
Ngàn mây ơi, hãy mưa đức công chính
Đất nẩy mầm cứu độ linh thánh
Và chính trực sẽ vươn mạnh cao lên
(Is 45:8)
Ngàn mây ơi, hãy mưa đức công chính
Đất nẩy mầm cứu độ linh thánh
Và chính trực sẽ vươn mạnh cao lên
(Is 45:8)
Lạy Chúa, kiếp chúng con khốn khổ quá, xin
thương mau ban Đấng Thiên Sai để chúng con được Ngài giải thoát. Chúng con cầu
xin nhân Danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Thiên Chúa cứu độ của chúng con. Amen.
Viễn Dzu Tử
(*) Ns Văn Phụng tên thật là Nguyễn Văn
Phụng, sinh năm 1930 tại Hà Nội, là con thứ hai trong một gia
đình bốn anh em. Ông học dương cầm từ nhỏ, qua sự chỉ dạy của hai giáo sư
dương cầm là bà Perrier và bà Vượng. Năm 1945, Văn Phụng đã đoạt giải nhất
độc tấu dương cầm trong một cuộc tuyển lựa tại Nhà Hát Lớn Hà Nội với nhạc
phẩm “La Prière d’Une Vierge”.
Thời đi học, Văn Phụng là một học sinh xuất sắc.
Ông học tiểu học tại trường Louis Pasteur, học trung học tại trường Albert
Sarraut. Năm 16 tuổi, sau khi đậu tú tài, Văn Phụng theo học ngành y theo
ý muốn của người cha, nhưng chỉ được một năm, ông bỏ học y để theo âm nhạc. Năm
1946, Văn Phụng chạy loạn về Nam Định và trú tại nhà thờ Tứ Trùng ở Chợ Cồn,
rồi ông gặp Lm Mai Xuân Đình và linh mục này đã chỉ dạy cho ông về âm nhạc và
giáo lý. Năm 1948, ông quay về Hà Nội. Theo lệnh tổng động viên, ông gia nhập
Ban Quân nhạc Đệ tam Tiểu đoàn Danh dự. Tại đây, ông đã quen với những người mà
về sau cũng trở thành những nhạc sĩ nổi tiếng như Nhật Bằng, Đan Thọ, Nguyễn
Hiền, Văn Khôi, Vũ Thành,… Thời gian đó, ông được nhạc trưởng Schmetzer (người
Pháp, gốc Đức) chỉ dẫn về hòa âm.
Ông là nhạc sĩ nổi tiếng của dòng nhạc tình miền
Nam trước 1975. Một số nhạc phẩm của ông được xếp vào thể loại tiền chiến. Ông
còn được xem là một trong những nhạc sĩ hòa âm hay nhất của
Saigon trước 1975. Một số ca khúc nổi tiếng của ông: Mưa, Mưa Rơi Trên
Phím Đàn, Mưa Rơi Thánh Thót, Mộng Hải Hồ, Bức Họa Đồng Quê, Ghé Bến Saigon,
Giấc Mộng Viễn Du, Ô Mê Ly, Trăng Sáng Vườn Chè, Trăng Sơn Cước, Vó Câu Muôn
Dặm, Xuân Họp Mặt, Suối Tóc, Yêu,…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét