50. Xin Cha giúp con nên thánh
51. Có đủ mọi hạng thánh, ngay cả những vị thánh làm những nghề rất tầm thường
52. Sống thánh mới chữa trị được những làn sóng vô đạo và sa đọa
53. Sống thánh thế nào?
54. Thời gian ở trong tay Chúa
55. Chết quá thình lình, dọn mình có kịp không ?
56. Phương thế linh diệu để thắng các cơn cám dỗ
57. Các thánh chết vui vẻ
58. Giờ chết, giờ hấp hối, là giờ nguy hiểm nhất
59. Đến đây để nghỉ một ngày, nhưng rồi lại nằm xuống đây mãi mãi
Để thưởng các em
ngoan ngoản, thánh Bosco có sáng kiến:
- "Em nào
muốn gì, cứ viết ra nơi giấy, Cha sẽ tìm cách cho các em."
Khi đọc tờ giấy
của em Saviô 11 tuổi, thánh Bosco sửng sốt vì trong giấy, Saviô viết: "Xin
Cha giúp con nên thán ".
Giáo Hội muốn đánh
tan quan niệm cho rằng nên thánh là điều khó, cho rằng phải đặc biệt lắm mới
nên thánh, vì thế, Giáo Hội phong thánh nhiều vị đã sống cuộc đời rất tầm
thường:
thánh Matt Talbot làm nghề bốc vác,
thánh Isidore làm ruộng,
thánh Paul de Verdun làm bánh mì,
thánh Marc làm nghề chăn nuôi,
thánh Aniane làm thợ giày,
thánh Alexandre de Comane làm nghề đốt than,
thánh Euphrosimos làm bếp, thánh Alpheé làm thợ rèn,
thánh Ménigne làm nghề giặt áo,
thánh Phocas làm vườn,
thánh Antonin làm thợ nề,
thánh Nicostrate làm nghề đục đá,...
Lúc bấy giờ, đầu
thế kỷ XVI, nhà quý tộc cai quản miền Alcantara, Tây Ban Nha, hỏi thánh Phêrô
Alcantara phương pháp làm sao để miền Alcanatara nầy khỏi bị tràn ngập bởi
những làn sóng vô đạo và sa đọa. Thánh nhân thản nhiên trả lời:
- "Phương
pháp thật là đơn sơ, đó là ông với tôi, cả hai chúng ta hãy trở nên những vị
thánh."
Khi nghe thánh
Phanxicô Salêsiô khuyên giáo dân hãy sống thánh giữa đời, một giáo dân hỏi:
- "Thưa Đức Cha,
chúng con ở đời, phải trang điểm, phải đi ăn tiệc, phải ăn mặc cho tử tế, thì
làm thế nào mà nên thánh được?".
Thánh nhân vui vẻ
trả lời:
- "Trang
điểm, tiệc tùng, sắc đẹp, những điều nầy, tự chúng, là tốt; chỉ có những gì
chúng ta lạm dụng, mới thành xấu, thành tội. Nét đặc biệt của người tín hữu
chúng ta không phải là sự thui thủi cô độc một mình, sự yếm thế bi quan, hay là
những điều kỳ dị trong cách ăn nét ở. Nét đặc biệt của người tín hữu chúng ta
là sự thánh thiện, nghĩa là sự bằng an trong tâm hồn, sự vui lòng vâng theo
thánh ý Chúa định, sự chịu đựng anh dũng các cơn đau khổ hồn xác, mĩm cười dẫu
trong lúc chua xót, vui lòng làm việc bổn phận tử tế, luôn yêu thương mọi người
và vui sống trong lời cầu nguyện ".
Người giàu có kia
sắp chết, cho mời bác sĩ danh tiếng nhất trên thế giới đến gặp và nói:
- "Bác sĩ tìm
cách cho tôi sống thêm một thời gian nữa, bác sĩ muốn trả bao nhiêu, tôi cũng
trả."
Vị bác sĩ nầy
khiêm nhượng trả lời:
- "Ông muốn
sống thêm một thời gian nữa, ông phải chắp tay cầu xin Chúa vì thời gian ở
trong tay Chúa. Về điều nầy, bác sĩ chúng tôi bất lực."
Thánh Tôma More
khuyên bạn mình đừng văng tục... Khi hai người đang đi ngựa qua cầu, ông bạn
nầy bị ngựa trở chứng, hất lên. Thánh Tôma More thấy ông bạn bị ngựa hất xuống
nước và nghe ông nầy văng tục trước khi chết.
Đại tướng Moltke,
tại Berlin, trong một cuộc đưa đám, sau khi đọc bài điếu văn, liền ngã xuống
chết ngay tại chổ.
Đức Cha Trương Cao
Đại, tại Madrid, chết trong lúc giảng lễ truyền chức linh mục ngày 29 tháng 6
năm 1969.
Tại Rôma, vừa lên
ngôi Giáo-Hoàng được ba mươi ngày, Đức Giáo Hoàng Gioan-Phaolô I nằm chết trên
giường mà không ai biết : sáng ấy, không thấy ngài vào làm lễ, và khi vào phòng
ngai, người ta thấy đènvẫn đỏ, nhưng Đức Thánh Cha đã chết từ lâu, trên ngực
đang có cuốn sách Gương Phước.
Một thanh niên
trụy lạc đến gặp cha Philiphê Nêri:
- "Lạy Cha,
con muốn sửa mình mà không thể được. Các cơn cám dỗ mạnh quá, mạnh hơn con
nhiều."
Thánh Philiphê
khuyên:
- "Con hãy
can đảm. Mỗi ngày, con đọc một kinh Lạy Nữ Vương, và suy đến cái chết. Con
tưởng tượng khi con chết, thân xác nằm dưới đất, đôi mắt con lúc đó thối tha,
xác thịt con lúc đó hôi hám, lỗ miệng con lúc đó đầy sâu bọ, và con nói:
"Vì những cái như thế nầy mà tôi mất thiên đàng sao?"
Thanh niên nầy
vâng lời. Chàng thắng được cơn cám dỗ một lần, hai lần, nhiều lần, và suốt đời
nhờ thực hành lời khuyên vàng ngọc đó.
Đối với các thánh,
chết là ngày sinh, ngày vui mừng, dies natalis.
Các bổn đạo đầu
tiên cũng gọi như vậy.
Thánh Phaolô đã
viết: "Đối với tôi, chết là được cuộc" (Pl 1,21); "Tôi ước ao
chết để được kết hiệp với Đức Kitô" (Pl 1,23).
Thánh Inhaxiô
thành Antiokia viết thư cho bổn đạo Rôma vài ngày trước khi chịu tử đạo:
"Bao giờ Cha sẽ có hạn phúc được các thú dữ phanh thây ?.....Cha sẳn sàng
tất cả, miễn là Cha được hưởng Chúa Giêsu Kitô."
Thánh nữ tử đạo
Anê, khi bị dẫn ra pháp trường, xin phép được đội một mũ triều thiên để nói lên
niềm vui sướng.
Thánh Phanxicô Khó
Khăn, khi sắp chết, hát vang, và mời tất cả các tu sĩ cùng hát theo. Các thầy
bỡ ngỡ : "Gần chết thì không được hát, nhưng phải khóc."
Thánh nhân chảy
nước mắt và nói:
- "Cha không
thể không hát được khi nghĩ rằng chút nữa Cha sẽ gặp được Chúa".
Thánh Luy Gôndaga
tin cho mẹ biết mình sắp chết: "Mẹ hãy vui mừng với con vì cái tin hạnh
phúc nầy." Vị thánh nầy để một sọ người chết trên bàn làm việc để luôn suy
gẫm đến sự chết.
Chị thánh Têrêxa
Hài-Đồng. khi được linh mục hỏi: "Con sắp chết, con nghĩ sao?", liền
trả lời: "Thưa Cha, con cần phải nhẫn nại để sống...; còn đối với cái
chết, con chỉ thấy lòng vui mừng ".
Đọc truyện các
thánh, chúng ta không lạ gì khi thấy các ngài, trong giờ hấp hối, chân đá, tay
múa như để tự vệ. Và có khi chúng ta nghe các ngài đối thoại với một kẻ vô
hình, phi bác những lời tố cáo, khuôn mặt các ngài thoáng buồn, nước mắt từ từ lăn
ra, rồi chúng ta thấy các ngài lặng đi lần lần, rồi bỗng các ngài mĩm cười và
tắt thở. Đó là cuộc chiến đấu gay go cuối cùng của một số các thánh với ma quỷ
!
Tại Côte d'Azur,
một bãi biển nghỉ mát bên Pháp, có một tấm bia bên vệ đường ghi câu sau đây để
cảnh cáo các tai nạn giao thông: "Đây là nơi an nghỉ của một kẻ đến đây
một ngày, nhưng rồi lại nằm xuống đây mãi mãi".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét