Lời
cầu nguyện không chỉ là hơi thở của linh hồn, nhưng cũng còn là ốc đảo
hòa bình, nơi chúng ta có thể kín múc nước dưỡng nuôi cuộc sống thiêng
liêng và biến đổi sự hiện hữu của chúng ta. Đức Thánh Cha Biển Đức XVI
đã nói như trên với hơn 8.000 tín hữu và du khách hành hương tham dự
buổi tiếp kiến chung sáng thứ tư 13.6.2012 trong đại thính đường Phaolo
VI.
Mở đầu bài huấn dụ về đề tài lời cầu nguyện trong các thư của thánh Phaolô, Đức Thánh Cha nói:
Anh
chị em thân mến, cuộc gặp gỡ hàng ngày với Chúa và việc lãnh các Bí
Tích cho phép rộng mở tâm trí chúng ta cho sự hiện diện, các lời nói và
hành động của Chúa. Lời cầu nguyện không chỉ là hơi thở của linh hồn,
nhưng để dùng một hình ảnh, nó cũng còn là ốc đảo hòa bình, nơi chúng ta
có thể kín múc nước dưỡng nuôi cuộc sống thiêng liêng và biến đổi sự
hiện hữu của chúng ta. Và Thiên Chúa lôi kéo chúng ta tới với Người và
làm cho chúng ta leo lên núi của sự thánh thiện, để cho chúng ta luôn
luôn gần gũi Người hơn, bằng cách cống hiến cho chúng ta các ánh sáng và
ủi an trên đường đời. Đây đã là kinh nghiệm sống mà thánh Phaolô kể lại
trong chương 12 thư thứ II gửi tín hữu Côrintô. Trước những người phản
đối sự hợp pháp trong công tác tông đồ của người thánh nhân không kể tên
các cộng đoàn người đã thành lập, hay các cây số người đã rong ruổi,
cũng không hạn hẹp trong viêc nhắc lại các khó khăn và các chống đối
người đã phải đương đầu để loan báo Tin Mừng, nhưng chỉ cho thấy tương
quan của Người với Chúa, một tương quan mạnh mẽ đến mang cả đặc thái của
những lúc xuất thần, chiêm ngưỡng sâu xa nữa (x. 2 Cr 12,1). Như thế
thánh Phaolô không khoe khoang những điều người đã làm, sức mạnh, các
hoạt động và thành công của mình, mà khoe khoang hành động, mà Thiên
Chúa đã làm nơi thánh nhân và qua thánh nhân
.
Tiếp tục bài huấn dụ Đức Thánh Cha nói: thật
vậy, với sự e thẹn lớn thánh Phaolô kể lại kinh nghiệm mà loài người
không thể kể lại được: đó là lúc người được sống kinh nghiệm xuất thần,
được đưa lên tầng trời thứ ba, bị bắt cóc vào “vườn” của Thiên Chúa trên
thiên đàng. Thánh nhân không nhớ các nội dung của sự mạc khải, nhưng
nhớ ngày tháng và các khung cảnh trong đó Chúa đã nắm bắt lấy thánh nhân
một cách hoàn toàn, kéo thánh nhân đến với Chúa như đã làm trên đường
đến thành Damasco, khi thánh nhân được ơn hoán cải (x. Pl 3,12).
Thánh
Phaolô cho biết để không kiêu ngạo về sự cao cả của các mạc khải nhận
lãnh, người mang trong mình “một cái gai” (2 Cr 12,7), một nỗi khổ đau
và người khẩn nài Chúa Phục Sinh giải thoát người khỏi cái gai đau đớn
trong xác thịt, khỏi tên được Kẻ Dữ sai đến ấy. Ba lần thánh nhân đã xin
Chúa cho thử thách đó xa mình, nhưng chính trong tình trạng này, khi
chiêm ngưỡng sâu xa Thiên Chúa, trong đó thánh nhân nghe được “những lời
không thể nói được và không được phép nói” (c. 4), thì người nhận được
câu trả lời rõ ràng của Chúa Phục Sinh: “Ơn của Thầy đã đủ cho con, vì
sức mạnh của Thầy được biểu lộ tràn đầy trong sự yếu đuối” (c. 9).
Thánh
Phaolô đã hiểu là tông đồ của Tin Mừng có nghĩa là gì, vì thế người mới
kêu lên: “Tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi, để sức
mạnh của Đức Kitô ở mãi trong tôi. Vì vậy tôi cảm thấy vui sướng khi
mình yếu đuối, khi bị sỉ nhục, hoạn nạn, bắt bớ, ngặt nghèo vì Đức Kitô.
Vì khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh” (9b.10). Nghĩa là thánh nhân
không khoe khoang các hành động của mình, mà khoe khoang sinh hoạt của
Chúa Kitô hành động trong sự yếu đuối của thánh nhân... Thái độ khiêm
tốn và tin tưởng sâu xa ấy trước sự biểu lộ của Thiên Chúa cũng là nền
tảng đối với lời cầu nguyện và cuộc sống của chúng ta, đối với tương
quan của chúng ta với Thiên Chúa và với các yếu đuối của chúng ta
.
Đức Thánh Cha nói thêm trong bài huấn dụ: Chúng
ta không biết “cái gai” mà thánh Phaolô nói đến là gì, nhưng thái độ
của thánh nhân làm cho chúng ta hiểu rằng mọi khó khăn trong việc theo
Chúa Kitô và làm chứng cho Tin Mừng có thể được thắng vượt, khi tin
tưởng rộng mở cho hoạt động của Chúa. Thánh Phaolô ý thức được người là
một “đầy tớ vô dụng” (Lc 17,10). - không phải người đã làm các điều
trọng đại mà là Chúa - một “chiếc bình bằng đất” (2 Cr 4,7), mà Chúa đặt
để trong đó sự phong phú và quyền năng Thánh Sủng của Ngài. Đề cập
tới thái độ của thánh nhân biết sống mọi biến cố, nhất là sự khổ đau,
khó khăn và bách hại như thế nào, Đức Thánh Cha nói:
Trong
lúc sống kinh nghiệm sự yếu đuối của mình, thì quyền năng của Thiên
Chúa được biểu lộ. Thiên Chúa không bỏ rơi, không để một mình, nhưng trở
thành sự đỡ nâng và sức mạnh... Điều này cũng đúng đối với chúng ta.
Chúa không giải thoát chúng ta khỏi các sự dữ, nhưng trợ giúp chúng ta
trưởng thành trong các khổ đau, trong các khốn khó, trong các bách hại.
Như thế đức tin nói với chúng ta rằng, nếu chúng ta ở trong Thiên Chúa,
“cả khi con người bên ngoài của chúng ta có suy sụp, vì có biết bao
nhiêu khó khăn, nhưng con người bên trong, trái lại, được canh tân,
trưởng thành từng ngày chính trong thử thách” (c.16). Thánh tông đồ
thông báo cho tín hữu Côrintô và chúng ta rằng “gánh nặng mau qua nhẹ
nhàng của khốn khó đem lại cho chúng ta biết bao nhiêu vinh quang. Thật
thế, một cách nhân loại mà nói gánh nặng của các khó khăn không nhẹ
nhưng vô cùng nặng nề; nhưng đối với tình yêu của Thiên Chúa, đối với sự
cao cả được Chúa yêu, thì nó nhẹ nhàng, vì biết bao vinh quang được
hưởng. Như thế, trong mức độ sự kết hiệp của chúng ta với Chúa gia tăng
và lời cầu mạnh mẽ của chúng ta cũng đi vào điều nòng cốt và hiểu rằng
không phải sức mạnh của các phương tiện, các nhân đức, các khả năng của
chúng ta thực hiện Nước Thiên Chúa, mà chính Thiên Chúa làm những điều
kỳ diệu qua sự yếu đuối, qua sự không thích hợp với nhiệm vụ của chúng
ta...
Chỉ
đức tin, việc tín thác nơi hành động của Thiên Chúa, nơi lòng lành của
Thiên Chúa là Đấng không bỏ rơi chúng ta, là bảo đảm để chúng ta không
làm việc uổng công. Như thế, Thánh Sủng của Chúa đã là sức mạnh đồng
hành với thánh Phaolô trong các mệt nhọc lớn lao của việc loan báo Tin
Mừng, và con tim của thánh nhân đã đi vào con tim của Chúa Kitô, và có
khả năng dẫn người khác đến với Đấng đã chết và sống lại vì chúng ta.
Như
vậy, trong lời cầu nguyện chúng ta mở rộng tâm hồn cho Chúa để Người
đến ở trong sự yếu đuối của chúng ta và biến đổi nó thành sức mạnh cho
Tin Mừng. Động từ hy lạp “episkenoo” cắm lều, mà thánh Phaolô dùng để
miêu tả việc Chúa ở trong sự yếu đuối của chúng ta, có ý nghĩa rất mạnh
mẽ. Chúa tiếp tục cắm lều ở trong chúng ta, ở giữa chúng ta: đó là Mầu
nhiệm của sự Nhập Thể.
Đề cập tới kinh nghiệm chiêm ngưỡng Thiên Chúa của thánh Phaolô cũng như của ba môn đệ trên núi Tabor Đức Thánh Cha nói:
Chiêm
ngưỡng Chúa vừa hấp dẫn vừa kinh khủng: hấp dẫn bởi vì Chúa lôi kéo
chúng ta đến với Ngài, và bắt cóc con tim của chúng ta lên cao, đem nó
tới nơi cao, nơi chúng ta kinh nghiệm sự bình an và vẻ đẹp của tình yêu;
nhưng kinh khủng vì nó phơi trần sự yếu đuối nhân loại và sự không
thích hợp của chúng ta, cái khó khăn chiến thắng Kẻ Dữ quấy phá cuộc
sống chúng ta, cái gai cắm vào thịt xác chúng ta. Nhưng trong việc chiêm
ngưỡng Chúa hằng ngày chúng ta nhận đựơc sức mạnh tình yêu của Thiên
Chúa và cảm nghiệm được lời thánh Phaolô nói với tín hữu giáo đoàn Roma:
“Tôi tin chắc rằng cho dầu là sự chết hay sự sống, thiên thần hay ma
vương qủy lực, hiện tại hay tương lái, hoặc bất cứ sức mạnh nào, trời
cao hay vực thẳm hay bất cứ một loài thọ tạo nào khác, không có gì tách
được chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa thể hiện nơi Đức Kitô
Giêsu, Chúa chúng ta” (Rm 8,38.39).
Trong
một thế giới trong đó chúng ta có nguy cơ chỉ tin tưởng nơi sự hữu hiệu
và sức mạnh của các phương thế nhân loại, trong thế giới này chúng ta
được mời gọi tái khám phá ra và làm chứng cho quyền năng của Thiên Chúa
được thông chuyền qua lời cầu nguyện; với nó chúng ta lớn lên mỗi ngày
trong việc biến cuộc sống chúng ta đồng hình dạng với cuộc sống của Chúa
Kitô...
Trong
thế kỷ trước ông Albert Schweitzer, giải Nobel Hòa Bình, đã khẳng định
rằng: “Thánh Phaolô là một nhà thần bí và không gì khác hơn là một nhà
thần bí”, nghĩa là một người si mê Chúa Kitô và kết hiệp với Chúa đến độ
có thể nói rằng “Chúa Kitô sống trong tôi”. Nhưng thánh Phaolô cũng là
con người sống cuộc sống cụ thể mỗi ngày. Thần bí không làm cho thánh
nhân xa rời thực tại, trái lại đã cho thánh nhân sức mạnh sống mỗi ngày
cho Chúa Kitô và xây dựng Giáo Hội cho tới tận cùng của thế giới thời
gian. Sự kết hiệp với Thiên Chúa không làm cho xa thế giới, nhưng trao
ban cho chúng ta sức mạnh thực sự ở trong thế giới, và làm tất cả những
gì phải làm cho thế giới.
Đức
Thánh Cha đã chào tín hữu bằng các thứ tiếng Pháp, Anh, Đức, Tây Ban
Nha, Bồ Đào Nha, Ba Lan, Tchèques, Slovac và Ý. Đức Thánh Cha đặc biệt
chào một nhóm linh mục Slovac mừng Ngân Khánh chịu chức. Ngài cũng chào
một nhóm Linh Mục thuộc giáo phận Treviso và Tortona mừng 40 năm chịu
chức. Đức Thánh Cha cầu chúc các vị được nhiều ơn thánh Chúa để trung
thành với những cam kết ngày thụ phong.
“Chào các bạn trẻ,” Đức Thánh Cha nói, “nhiều bạn trẻ đã bắt đầu nghỉ hè,”
các người khác còn đang phải thi cử. Ngài xin Chúa giúp họ sống thời
gian này trong sự thanh thản và được Chúa chở che. Đức Thánh Cha khích
lệ các anh chị em đau yếu tin tưởng vì Thiên Chúa tiếp tục công trình
cứu độ của Người nhờ các khổ đau của họ. Ngài cầu chúc các cặp vợ chồng
mới cưới khám phá ra mầu nhiệm của Thiên Chúa Đấng ban ơn cứu rỗi cho
mọi người, để tình yêu của họ luôn ngày càng đích thực, lâu bền và tiếp
đón rộng mở hơn.
Sau cùng Đức Thánh Cha đã cất kinh Lạy Cha và ban phép lành tòa thánh cho mọi người.
Linh Tiến Khải
Nguồn: RVA
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét