Kitô
giáo không phải là một tôn giáo của sự sợ hãi, mà là tôn giáo của lòng
tin tưởng và của tình yêu thương đối với Thiên Chúa Cha, là Đấng yêu
thương chúng ta. Chúa Giêsu và Chúa Thánh Thần dạy chúng ta kêu lên
"Abba, Cha ơi!" khi cầu nguyện.
Trong bài huấn dụ Đức Thánh Cha tiếp tục đề tài lời cầu nguyện theo
các thư của thánh Phaolô. Thánh Phaolô là bậc thầy cầu nguyện lớn lao
dạy chúng ta hướng tới Thiên Chúa với các từ vựng trìu mến của con cái
bằng cách gọi Thiên Chúa là "Abba, Cha ơi". Đó đã là điều Chúa Giêsu
làm; cả trong lúc thê thảm nhất trong cuộc sống dương thế của Người,
Chúa Giêsu đã không bao giờ đánh mất sự tin tưởng nơi Thiên Chúa Cha, và
đã luôn luôn khẩn nài Người với sự thân tình của Con yêu dấu. Trong
vườn Giệtsêmani, khi cảm thấy nỗi âu lo của cái chết, lời cầu của Người
là "Abba, Cha ơi! Mọi sự đều có thể, xin cất chén này xa con! Nhưng xin
đừng theo ý Con, mà theo ý Cha" (Mc 14,36).
Ngay từ những bước đầu con đường của mình, Giáo Hội tiếp nhận lời
khẩn cầu này làm của mình, nhất là trong lời kinh Lạy Cha, trong đó
chúng ta nói lên hằng ngày: "Lạy Cha chúng con... xin cho ý Cha thể hiện
dưới đất cũng như trên trời" (Mt 6,9.10). Trong các thư của thánh
Phaolô chúng ta tìm thấy các lời "Abba, Cha ơi" hai lần. Trong thư gửi
tín hữu Galát người viết: "Để chứng thực anh em là con cái. Thiên Chúa
đã sai Thần Khí của Con mình đến ngự trong lòng anh em mà kêu lên:
"Abba, Cha ơi!" (Gl 4,6). Ở giữa bài ca chúc tụng Thần Khí là chương 8
thư gửi giáo đoàn Roma, thánh Phaolô khẳng định: "Phần anh em, anh em đã
không lãnh nhận Thần Khí khiến anh em trở thành nô lệ và phải sợ sệt
như xưa, nhưng là Thần Khí làm cho anh em nên nghĩa tử, nhờ đó chúng ta
được kêu lên Abba, Cha ơi!" (Rm 8,15). Đức Thánh Cha giải thích thêm
điểm này như sau:
Kitô giáo không phải là một tôn giáo của sự sợ hãi, mà là tôn giáo
của lòng tin tưởng và của tình yêu thương đối với Thiên Chúa Cha, là
Đấng yêu thương chúng ta. Hai khẳng định sâu xa trên đây nói với chúng
ta về việc gửi và nhận lãnh Thánh Thần, ơn của Chúa Phục Sinh, khiến cho
chúng ta trở thành con Thiên Chúa trong Đức Kitô, Con duy nhất, và đặt
để chúng ta vào trong một tương quan thân tình con thảo với Thiên Chúa,
tương quan của lòng tin tưởng sâu xa, như của các trẻ em; một tương quan
giống tương quan của Chúa Giêsu, cả khi có nguồn gốc và bề dầy khác
nhau: Chúa Giêsu là Con vĩnh cửu của Thiên Chúa, Đấng đã nhập thể làm
người, trái lại chúng ta trở thành con trong Người, trong thời gian, qua
đức tin và các Bí tích Rửa Tội và Thêm Sức, nhờ đó chúng ta được nhận
chìm vào trong Mầu nhiệm phục sinh của Chúa Kitô. Chúa Thánh Thần là ơn
qúy báu và cần thiết khiến cho chúng ta trở thành con cái Thiên Chúa,
Đấng thực hiện việc nhận làm nghĩa tử, mà chúng ta tất cả là loài người
được mời gọi, như thánh Phaolô khẳng định trong thư gửi tín hữu Êphêxô:
"Trong Đức Kitô, Người đã chọn ta trước cả khi tạo thành vũ trụ, để
trước thánh nhan Người, ta trở nên tinh tuyền thánh thiện, nhờ tình
thương của Người. Theo ý muốn và lòng nhân ái của Người, Người đã tiền
định cho ta làm nghĩa tử, nhờ Đức Giêsu Kitô" (Ep 1,4-5),
Tiếp tục bài huấn dụ Đức Thánh Cha nói: Có lẽ con người ngày nay
không nhận thức ra vẻ đẹp, sự cao cả và niềm an ủi sâu xa chứa đựng
trong từ "Cha" mà chúng ta dùng để thưa lên với Thiên Chúa trong lời cầu
nguyện, bởi vì gương mặt người cha ngày nay thường không hiện diện đủ,
và thường không tich cực trong cuộc sống thường ngày. Sự thiếu vắng
người cha, vấn đề của một người cha không hiện diện trong cuộc sống của
trẻ em là một vấn đề lớn của thời đại chúng ta, vì thế khó mà hiểu được
trong sự sâu thẳm của nó Thiên Chúa là Cha có nghĩa là gì đối với chúng
ta. Từ chính Chúa Giêsu, từ tương quan con thảo của Người với Thiên Chúa
chúng ta có thể học được là cha có nghĩa gì, đâu là bản chất đích thực
của Thiên Chúa Cha, Đấng ngự trên trời... Chúng ta hãy nghĩ tới lời Chúa
Giêsu nói trong bài giảng trên núi: "Hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho
những kẻ ngược đãi các con. Như vậy các con mới được trở nên con cái của
Cha các con, Đấng ngự trên trời" (Mt 5,44-45). Chính tình yêu của Chúa
Giêsu, Con duy nhất, Đấng đã tự hiến mình trên thập giá, vén mở cho
chúng ta thấy bản tính đích thực của Thiên Chúa Cha. Người là Tình Yêu,
và cả chúng ta trong lời cầu nguyện của con cái, chúng ta cũng được bước
vào trong qũy đạo tình yêu này của Thiên Chúa, Đấng thanh tẩy các ước
mong của chúng ta, thanh tẩy các thái độ bị ghi dấu bởi sự khép kín, tự
đủ và ích kỷ của con người cũ.
Đề cập tới hai chiều kích chức làm Cha của Thiên Chúa Đức Thánh Cha nói:
Chúng ta có thể nói rằng nơi Thiên Chúa việc làm Cha mang hai chiều
kích. Trước hết, Thiên Chúa là Cha chúng ta, bởi vì Người là Đấng Tạo
Hóa. Mỗi người trong chúng ta, mỗi người nam và người nữ, là một phép lạ
của Thiên Chúa, được Người muốn và được Người hiểu biết một cách cá
nhân. Trong sách Sáng Thế khi nói rằng con người đã được tạo dựng nên
giống hình ảnh của Thiên Chúa (St 1,27), là người ta muốn diễn tả chính
thực tại này: Thiên Chúa là Cha chúng ta, đối với Người chúng ta không
phải là những kẻ vô danh, không bản vị, nhưng chúng ta có một tên gọi.
Có một lời trong Thánh Vịnh luôn đánh động tôi, khi tôi cầu nguyện: đó
là "Bàn tay Chúa đã nhào nặn nên con". Trong các lời này mỗi người trong
chúng ta có thể diễn tả tương quan riêng tư cá nhân của mình với Thiên
Chúa. Tay Chúa đã nắn con nên hình nên dạng. Chúa đã nghĩ tới con, đã
tạo dựng con và muốn có con. Nhưng điều này cũng chưa đủ. Thần Khí của
Chúa Kitô còn mở ra cho chúng ta một chiều kích thứ hai trong chức làm
Cha của Thiên Chúa nữa, vượt xa hơn sự tạo dựng, bởi vì Chúa Giêsu là
"Con" trong nghĩa tràn đầy, của "chính bản tính Thiên Chúa Cha", như
chúng ta tuyên xưng trong Kinh Tin Kính. Khi trở thành người như chúng
ta, với sự Nhập Thể, Cái Chết và sự Sống Lại, đến phiên Người Chúa Giêsu
tiếp nhận chúng ta trong nhân tính của Người và trong chính chức là Con
của Người, và như thế chúng ta cũng có thể bước vào trong việc đặc biệt
tùy thuộc Thiên Chúa. Chắc chắn việc là con Thiên Chúa của chúng ta
không có cùng sự tràn đầy của Chúa Giêsu: chúng ta phải ngày càng trở
thành con nhiều hơn, trong suốt con đường cuộc sống kitô của chúng ta,
bằng cách lớn lên trong con đường theo Chúa Kitô, trong sự hiệp thông
với Người để ngày càng bước sâu một cách thân tình hơn vào trong tương
quan tình yêu với Thiên Chúa Cha, là Đấng nâng đỡ cuộc sống chúng ta.
Thực tại nền tảng này được mở ra cho chúng ta, khi chúng ta rộng mở
chính mình cho Chúa Thánh Thần, và Người khiến cho chúng ta hướng về
Thiên Chúa bằng cách thưa với Người "Abba, Cha ơi!"
Trong thư gửi tín hữu Galát thánh Phaolô khẳng định rằng Thần Khí kêu
lên trong chúng ta "Abba, Cha ơi!". Còn trong thư gửi giáo đoàn Roma
Thần Khí nói rằng chúng ta kêu lên "Abba, Cha ơi!". Qua đó thánh Phaolô
muốn làm cho chúng ta hiểu rằng lời cầu kitô không bao giờ xảy ra trong
một chiều từ chúng ta tới Thiên Chúa, nó không phải là một hành động của
chúng ta, mà diễn tả một tương quan hai chiều, trong đó Thiên Chúa tác
động trước: chính Thánh Thần kêu lên trong chúng ta, và chúng ta có thể
kêu lên, bởi vì có sự thúc đẩy đến từ Chúa Thánh Thần. Chúng ta không
thể cầu nguyện, nếu ước muốn Thiên Chúa, sự kiện là con Thiên Chúa không
được viết trong nơi sâu thẳm của trái tim chúng ta. Từ khi con người
khôn ngoan hiện hữu nó đã luôn kiếm tìm Thiên Chúa và nói chuyện với
Người, bởi vì Thiên Chúa đã khắc ghi chính Người trong tim chúng ta. Như
thế sáng kiến đầu tiên là của Thiên Chúa, rồi với phép Thánh Tẩy, Thiên
Chúa lại tác động trong chúng ta và Thánh Thần hoạt động trong chúng ta
và là người đầu tiên cầu nguyện để chúng ta có thể gọi Thiên Chúa là
Abba, Cha ơi.
Tuy nhiên lời cầu nguyện không chỉ có chiều kích cá nhân, nhưng bao giờ cũng mang chiều kích cộng đồng nữa. Đức Thánh Cha nói:
Khi chúng ta hướng tới Thiên Chúa Cha trong căn phòng nội tâm, trong
thinh lặng và cầm trí, chúng ta không bao giờ lẻ loi một mình. Ai nói
chuyện với Thiên Chúa không bao giờ lẻ loi. Chúng ta đang ở trong lời
cầu nguyện lớn của Giáo Hội, chúng ta là phần của một bản hòa tấu vĩ
đại, mà cộng đoàn kitô sống rải rác khắp nơi trên thế giới tấu lên Thiên
Chúa. Chắc chắn là các nhạc công và các nhạc cụ khác nhau - và đây là
một yếu tố của sự phong phú - nhưng tấu khúc ca tụng là một và trong sự
hòa hợp. Như thế mỗi lần chúng ta kêu lên "Abba, Cha ơi!" là toàn Giáo
Hội, toàn sự hiệp thông của các người cầu nguyện nâng đỡ lời khẩn cầu
của chúng ta, và lời khẩn cầu của chúng ta là lời khẩn cầu của toàn Giáo
Hội.
Đức Thánh Cha đã chào các tín hữu bằng các thứ tiếng Pháp, Anh, Đức,
Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Ba Lan, Croat, Tchèques, Slovac, Lituani và Ý.
Chào các bạn trẻ người đau yếu và các cặp vợ chồng mới cưới, Đức Thánh
Cha ước mong ơn Thánh Thần trong ngày lễ Ngũ Tuần luôn nâng đỡ và dưỡng
nuôi cuộc sống đức tin của cộng đoàn kitô. Ngài nhắn nhủ các bạn trẻ
luôn đặt để việc kiếm tìm Thiên Chúa và tình yêu đối với Chúa trên hết
mọi sự. Ngài xin Chúa Thánh Thần trợ giúp và an ủi các người đau yếu
trong những lúc cần thiết nhất và cho sự hiệp nhất giữa các cặp vợ chồng
mới cưới ngày càng sâu đậm hơn. Sau cùng ngài cất kinh Lậy Cha và ban
phép lành tòa thánh cho mọi người.
Linh Tiến Khải
Nguồn: radiovaticana
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét