HY VỌNG CHO NGƯỜI NGHÈO
"Bạn nghèo,
bạn nghèo hãy sống ước ao. Bạn nghèo, bạn nghèo hãy sống khát khao Nước Trời.
Bạn nghèo, bạn nghèo có Đức Ki-tô. Bạn nghèo, bạn nghèo được phúc đầy no ơn
Trời." Lời bài hát này
có gợi cho ta suy nghĩ nào không? Phải chăng người nghèo cũng có quyền được ước
ao hay khao khát một cái gì đó sao? Tại sao với Đức Ki-tô, người nghèo lại trở
nên những người có phúc?
Nếu đọc một mạch
cả chương 9 của Tin Mừng theo thánh Mát-thêu, tạm bỏ qua tất cả các tiêu đề của
người phiên dịch, ta sẽ thấy một khung cảnh khá lý thú: Đức Giê-su tiếp xúc với
đủ mọi hạng người thuộc nhiều thành phần xã hội Do-thái thời ấy. Trong đó, ta
sẽ thấy ngoài những hạng người được xem là "giàu", nghĩa là họ chẳng
cần gì cả như các kinh sư, Pha-ri-sêu, phường kèn và đám đông ở nhà vị thủ
lãnh, còn lại là những con người thiếu thốn một cái gì đó, chẳng hạn thiếu sức
khoẻ như anh chàng bại liệt, người đàn bà bị băng huyết, viên thủ lãnh, hai anh
mù, người câm bị quỷ ám và đám đông lầm than vất vưởng không người chăn dắt.
Tương quan của Chúa Giê-su đối với những người này như thế nào? Người nghèo là
ai đối với Chúa Giê-su? Và Người đã mạc khải điều gì cho con người chúng ta hôm
nay?
Tin Mừng cho biết
rằng chỉ những người nghèo mới muốn đến với Đức Giê-su. Sở dĩ như thế vì khi ở
bên Người, họ cảm thấy thoải mái. Thậm chí họ còn can đảm giãi bày với Người
tình trạng của họ, trong khi lẽ ra sự nghèo khổ thường khiến người ta trở nên
khép kín, vì họ quá biết là không ai sẽ thực sự hiểu họ. Những người đau ốm và
sầu khổ thường không muốn ra khỏi nhà. Thế mà bây giờ có người hiểu được họ:
Giê-su người Na-da-rét.
Về phần mình, Đức
Giê-su cũng đích thân đến với những con người nghèo khổ. Người đã hòa mình với
"lũ tiện dân", với những kẻ "bệnh hoạn" ít nhiều bị Thiên
Chúa chúc dữ theo quan niệm thời ấy. Người không hề sợ mất thanh danh khi đến
dự tiệc với "quân thu thuế và phường tội lỗi". Quả vậy, Người bị coi
như "một tay ăn nhậu, bạn bè với quân thu thuế và phường tội lỗi"
(Mt 11,9).
Chúng ta vẫn nghe
người đời thường nói: "Hãy nói cho tôi biết anh giao du với ai, tôi sẽ nói
cho anh biết: anh là ai". Nếu đúng như thế thì việc đi đến kết luận rằng
Đức Giê-su là người tội lỗi cũng không xa mấy!!! Chắn chắn nhiều người Do-thái
đã nghĩ như vậy. Điều đó cho thấy Đức Giê-su dấn thân một cách sâu xa như thế
nào. Người không sống "cho" người nghèo bằng cách chỉ ở bên cạnh họ,
ở ngoài thế giới của họ. Nếu làm như thế, có lẽ Người đã được người ta thán
phục. Đàng này, Đức Giê-su đứng hẳn về phía họ đến nỗi bị coi như một người
trong bọn họ.
Đối với Đức Giê-su,
người nghèo không phải là một con số, cũng chẳng phải là một trường hợp, mà họ
là một con người. Vì thế, Người phân biệt được người đàn bà bị băng huyết đã
chạm đến áo Người ngay trong đám đông, và Người đã lập tức quan tâm đến bà. Tất
cả những cuộc gặp gỡ giữa Đức Giê-su và những người nghèo khổ trong Tin Mừng
đều là những cuộc gặp gỡ giữa người với người, thấm nhuần lòng kính trọng sâu
xa mầu nhiệm của mỗi con người.
Khi đến với Đức
Giê-su, người nghèo được Người mạc khải cho biết sự phong phú và giàu có của
họ. Ta đừng vội tưởng người nghèo không có gì. Đối với Đức Giê-su, người nghèo
là những người giàu có. Chính vì sống với những người nghèo khổ, gặp gỡ họ một
cách sâu xa nên Đức Giê-su khám phá ra nơi họ một kho tàng quý giá. Đó là đức
tin. Đức tin là báu vật duy nhất của người nghèo, vì đó là điều cần thiết nhất
để được cứu rỗi. Và đó cũng chính là điều duy nhất mà chỉ người nghèo mới có
được. Chúa Giê-su luôn mạc khải cho những người nghèo khổ được biết họ có đức
tin, cũng như nói cho những kẻ tưởng mình đã có đức tin biết rằng họ là những
kẻ kém lòng tin (Mt 6,30; 8,26; 14,31; 16,8; Lc 12,28).
Kể từ khi Đức
Giê-su đến thế gian, người nghèo không còn là người đau khổ và tuyệt vọng nữa,
vì họ đã có một kho tàng lớn lao là niềm tin vào Đức Giê-su và Tin Mừng của
Người. Họ còn là những người đem Tin Mừng đến cho mỗi người chúng ta qua niềm
tin đơn sơ và lòng phó thác tuyệt đối vào Thiên Chúa tình yêu.
TÚC TRƯNG,
C.Ss.R.
ĐI TÌM TÌNH YÊU CHÂN CHÍNH
Khát vọng tình
yêu có lẽ là một khát vọng được coi là mãnh liệt nhất trong cuộc sống của con
người. Chẳng phải thế mà Xuân Diệu đã nói: Làm sao sống được mà không yêu;
không nhớ, không thương một kẻ nào.
Nhưng thế nào mới
là một tình yêu chân chính?
Có rất nhiều câu
trả lời khác nhau. Chỉ trong một cuộc khảo sát nhỏ với các bạn trẻ tuổi từ 18
đến 25 xung quanh nơi tôi ở đã có hàng trăm ý kiến khác nhau. Có bạn cho rằng
tình yêu chân chính là không vụ lợi, không toan tính, có bạn cho rằng tình yêu
chân chính là hy sinh. Người bảo tình yêu chân chính có trong sự tha thứ, người
khác lại khăng khăng tình yêu chân chính phải là cùng đi qua khổ đau…
Chỉ giới hạn
trong tình yêu lứa đôi của những người trẻ thôi thì cũng đã thấy muôn màu muôn
vẻ. Biết bao câu chuyện tình, mỗi chuyện một sắc thái, một hoàn cảnh. Trên
truyền hình, trên báo chí, trên radio, trong những cuốn sách cửa sổ tâm hồn của
NXB trẻ…
Con người đã khám
phá ra tình yêu từ rất lâu, nhưng tình yêu có bao nhiêu cung bậc? Có lẽ chẳng
ai "đếm" nổi. Có những cung bậc khi bước chân vào, người ta bỗng thấy
như lạc vào Thiên Đường, bỗng chốc thấy đời sao đẹp quá, đáng yêu quá khiến con
người ta sống dễ thương hơn, bỗng dưng người ta thích hát tình ca, thích đi học
sớm, thích đi ngang một con đường, thích mặc màu áo mà hình như ai đó thích…
Chỉ một ánh mắt trao mà đêm về khó ngủ. Không chỉ thế, có người còn đem theo
ánh mắt ấy đến hơi thở cuối cùng… tình yêu chân chính có trốn ở đó không?
Có những cung bậc
lại khiến con người ta đi vào thế giới lạ, bỗng chốc khiến con người ta trở nên
kì quặc trong mắt mọi người, họ không còn phân biệt được tốt xấu đúng sai, họ
tôn thờ tình yêu và tình yêu của họ cách mù quáng… để rồi sa chân vào biết bao
cạm bẫy chực chờ. Tình yêu chân chính nằm ở đâu trong cung bậc này?
Tình yêu có khi
là hoa, là nắng tô hồng môi má và cuộc đời người ta. Tình yêu có khi là mưa cho
tê tái lòng ai đó. Tình yêu có khi là gió thổi khô cuộc đời người ta trong đợi
chờ.
Tình yêu có khi
là đốm lửa soi lối cho những mơ ước và khát vọng, cho những sáng tạo và yêu
thương thăng hoa. Tình yêu là những nụ hôn dài không nghỉ để cố giành giải
thưởng lấy tiền làm đám cưới. Tình yêu là chiếc ô, che cho người khác khô còn
mình thì ướt.
Tôi không có ý
định sẽ định nghĩa tình yêu, bởi trước tôi đã có quá nhiều vĩ nhân làm việc đó.
Nhưng bạn thấy đấy, họ cũng chẳng bao giờ có được một định nghĩa chung. Có lẽ
bởi tình yêu như một vườn hoa nhiều màu sắc, có hoa hồng, hoa lan, cũng có cả
cúc dại ven đường. Có những bông hoa rất đẹp mà bên trong có kiến, có sâu, có
những bông hoa bé tí mà thơm dịu dàng. Bạn tự mình đi vào vườn hoa ấy, hái lấy
cho mình một đóa yêu thương. Chẳng có bông hoa nào không có giá trị, chẳng có
bông hoa nào không đáng trân trọng. Vấn đề là bạn tự quyết định và hài lòng với
quyết định của chính mình.
Tôi nghĩ tình yêu
chân chính chính là đóa yêu thương mà bạn đã chọn, đã cố vượt qua thử thách,
gai góc để hái lấy. Thêm vào đó, bạn phải hài lòng, phải trân trọng, phải gìn
giữ bằng hết con tim bạn. Bạn phải biết đóa yêu thương của bạn thuộc loại hoa
gì? Nếu nó bị sâu tấn công thì bạn diệt sâu hay bỏ nó? Nếu nó thiếu nước thì
bạn có tưới cho tươi lại không? Bạn có cột nơ dưới cành nó không? Tóm lại, chỉ
có bạn mới biết cách chăm sóc thế nào là tốt nhất cho đóa yêu thương của bạn để
hương thơm và vẻ đẹp của nó không chỉ đem lại hạnh phúc cho bạn mà còn tô điểm
cho cuộc đời quanh bạn.
"Cảm ơn đời
mỗi sớm mai thức dậy, ta có thêm ngày nữa để yêu thương." (Trịnh Công Sơn)
*Viết tặng BBT
ABBA và các bạn trẻ đọc ABBA như tôi*
MINH
PHƯƠNG
ĐƠN ÂM: ĐỢI
Đợi là
một trạng thái mong chờ có pha hồi hộp, hạnh phúc. Có khi lại xen lẫn lo âu.
Lắm lúc lại mang nhiều hy vọng.
Một
đứa bé nghĩ tới niềm hạnh phúc được cho quà, nó đợi mẹ đi chợ về trong hớn hở.
Một cô
gái đợi người yêu thì hồi hộp, băn khoăn không biết phải mặc gì, nói gì.
Một
người chồng trẻ đợi bên ngoài phòng hộ sinh thì tâm trạng chuyển biến khôn
lường. Anh ta lo vợ sinh khó, lại lo đứa con không khỏe. Rồi anh ta mỉm cười
khi nghe tiếng trẻ thơ lọt lòng òa khóc.
Một
người mẹ chờ con đi chơi khuya về thì lòng vừa lo, vừa giận.
Một
người cha chờ bên ngoài phòng mổ, đợi tin đứa con gái bị tim bẩm sinh, ông vừa
đau đớn vừa hy vọng.
Bây
giờ là tháng Ba, tôi không biết chúng ta đang khao khát đợi Chúa đến cứu chúng
ta khỏi tội lỗi hay là Chúa đang hy vọng đợi chúng ta thống hối trở về?
BÚT
CHÌ ĐEN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét