11. Đức Mẹ là Mẹ chúng ta
12. “Ông không biết Đức Trinh Nữ Maria là Mẹ của tôi sao?”
13. Đức Giáo Hoàng Piô X nhắn với các tu sĩ
14. Con người không hạnh phúc được trên trần gian nầy
15. Một em gái nhỏ Da Đỏ làm cho một quan chức cao cấp trở lại
16. Muốn giúp ích cho Giáo Hội, hãy dạy giáo lý
17. Một viên ngọc có giá trị hơn cả một núi đá
18. Mẹ nằm mơ.....
19. Thất học, thế mà làm cố vấn cho hai vị thánh thông thái
20. Gương tốt của một thầy giáo
12. “Ông không biết Đức Trinh Nữ Maria là Mẹ của tôi sao?”
13. Đức Giáo Hoàng Piô X nhắn với các tu sĩ
14. Con người không hạnh phúc được trên trần gian nầy
15. Một em gái nhỏ Da Đỏ làm cho một quan chức cao cấp trở lại
16. Muốn giúp ích cho Giáo Hội, hãy dạy giáo lý
17. Một viên ngọc có giá trị hơn cả một núi đá
18. Mẹ nằm mơ.....
19. Thất học, thế mà làm cố vấn cho hai vị thánh thông thái
20. Gương tốt của một thầy giáo
Ngày
kia, thánh Gioan Bosco rao giảng về vinh quang của Đức Mẹ Maria tại nhà thờ
chính tòa Tôrinô.
Đang
giảng, ngài bỗng dừng lại thinh lặng một hồi lâu rồi đặt câu hỏi với bổn đạo:
"Ai trong anh chị em có thể nói cho tôi biết Đức Mẹ là ai?"
Có
người thưa ngay: "Thưa Cha, Đức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa".
Thánh
Gioan Bosco gật đầu, nói tiếp: "Đúng thế, Đức Mẹ là Mẹ Thiên Chúa, nhưng
nói thế vẫn chưa đủ. Tôi muốn anh chị em kể hết những tước hiệu của Đức Mẹ
Maria."
Liền
sau đó, bổn đạo thi nhau kể ra tất cả những tất cả những tước hiệu của Đức Mẹ:
Đức Mẹ là cửa Thiên Đàng, Đức Mẹ là Đấng an ủi những kẻ có tội, Đức Mẹ là Đấng
phù trợ các tín hữu, Đức Mẹ là Đấng cứu chữa kẻ bệnh tật, v.v...
Sau
khi nghe kể hết những tước hiệu mà người ta dâng kính lên Đức Mẹ Maria, thánh
Gioan Bosco mỉm cười nói tiếp: "Đức Mẹ Maria có tất cả những tước hiệu mà
anh chị em vừa kể ra, nhưng vẫn chưa hết. Tôi muốn nói thêm về Đức Maria."
Chờ
mãi vẫn không thấy có câu trả lời nào, thánh nhân liền nói: "Tôi xin được
nói với anh chị em về Đức Mẹ Maria là ai: Ngài là Mẹ chúng ta. Phải, Ngài là Mẹ
chúng ta. Đó là điều đáng nói nhất về Mẹ Maria. Trên trần gian này, không ai có
thể gần gũi thiết thân với chúng ta cho bằng mẹ chúng ta, không ai yêu thương
chúng ta hơn mẹ chúng ta. Cũng thế, trên Thiên Đàng, không có vị thánh nào yêu
thương chúng ta và sẵn sàng lắng nghe chúng ta cho bằng Đức Mẹ Maria là Mẹ
chúng ta."
Đó
là lời của linh mục Macero Palazuelos nói với vị chỉ huy nghịch đạo khi cha bị
bắt dẫn đi đến trại giam.
Khi
đang bị dẫn đi giữa đường, cha xin được phép ghé thăm Mẹ mình một chút. Viên
chỉ huy nghịch đạo tưởng thật, liền cho phép.
Khi
thấy cha Macero Palazuelos xăm xăm đi vào một Đền Thờ Đức Mẹ gần đó, ông chận
ngài lại, sừng sộ hỏi: “Ngươi xin đi thăm mẹ ngươi, sao ngươi lại đi vào Nhà
Thờ nầy làm chi?”
Và
khi nghe cha Macero Palazuelos trả lời một cách thản nhiên: “Ông không biết Đức
Trinh Nữ Maria là Mẹ của tôi sao?”, viên chỉ huy nghịch đạo tức đến điên người,
bắn chết ngay cha tại chổ không chút xót thương, và Giáo Hội Tây Ban Nha có
thêm một vị linh mục tử đạo - tử đạo vì Mẹ của Chúa, vì Mẹ của mình – trong thế
kỷ thứ hai mươi nầy.
Đức
Giáo Hoàng Piô X viết những lời sau đây trong một bức thư gởi cho một Dòng
chuyên lo giáo dục: "Ta nghe rằng một dư luận đang phổ cập khắp nơi, là
muốn cho các con đặt mục đích giáo dục con em lên hàng đầu, và đời tu trì xuống
hàng nhì, vì nhu cầu và tình thế hiện tại đòi phải có như thế. Ta không muốn
cho dư luận đó có tiếng vang nơi các con cũng như nơi các Hội Dòng khác có mục
đích giáo dục như các con. Trong trường hợp của các con đây, các con phải nhất
quyết điều nầy, là đời sống tu trì chiếm quyền ưu tiên hơn đời sống hoạt động
bên ngoài. Nếu các con có bổn phận trọng đại giáo huấn kẻ khác, thì các con còn
có bổn phận trọng đại hơn đối với Thiên Chúa."
Thánh
Phanxicô Khó Khăn cùng với thầy Juniper đi dạo trong rừng. Thầy Juniper cao
hứng nói to: “Hạnh phúc thay chim bay trong không khí, súc vật ăn trên đồng cỏ,
cá lội trong suối nước! Vậy mà, nầy thầy Phanxicô, sao con người lại không đựợc
hạnh phúc như vậy nhỉ? ” Thánh nhân trả lời: “Vì chim, súc vật và cá thì được
dựng nên cho cõi đời nầy, đó là lý do tại sao chúng sung sướng. Còn con người
thì không được dựng nên cho cõi đời nầy, vì thế, con người không thể nào chỉ
được hạnh phúc ở trên đời nầy.”
Một
quan chức cao cấp ở Hoa-Thịnh-Đốn lo về Bộ Thổ Dân Da Đỏ ở Mỹ, ngày kia, đi
thăm một ngôi trường của dân Da Đỏ trên miền Tây Bắc nước Mỹ. Ông thấy một nữ
tu đang dạy giáo lý. Ông nói chị cứ tiếp tục dạy đi. Chị nữ tu hỏi các em Da
Đỏ: “Tại sao Thiên Chúa dựng nên chúng ta?”. Một em gái Da Đỏ giăng tay trả
lời: “ Thiên Chúa dựng nên chúng ta để chúng ta biết Ngài, yêu mến Ngài, và
phụng sự Ngài ở đời nầy, để được hạnh phúc sau nầy với Ngài.” Quan chức nầy gọi
em nhỏ lại và xin em lặp lại câu trả lời của em để ông nghe cho rõ hơn.
Vài
tháng sau, nữ tu nầy được một lá thư của quan chức nầy gởi đến, đại ý nói : cám
ơn vì đã học biết được ý nghĩa của đời sống qua câu trả lời giáo lý của một em
gái nhỏ Da Đỏ trong trường của chị, và ông cho biết ông đang học đạo để được
rửa tội trong một thời gian vắn.
Một
bà sang trọng và giàu có, trong một buổi yết kiến Đức Thánh Cha Piô X, thành
thật tâu lên: “Tâu Đức Thánh Cha, con có thể làm gì để giúp ích cho Giáo Hội?”
Câu
trả lời của Đức Thánh Cha vụt bay ra như một mũi tên: “Con hãy đi dạy giáo lý!”
Thánh
nữ Louise de Marillac buồn phiền vì Đức Giám Mục trong một giáo phận kia không
muốn cho chị lập một chi nhánh của Dòng để lo việc bác ái. Thánh Vinh-Sơn
khuyên chị thánh nầy : “Một viên ngọc thì có giá trị hơn cả một núi đá. Một
hành động tuân phục thì có giá trị trước mặt Chúa hơn mọi số nhiều của những
công việc tốt lành.”
Năm
1913, bà bề trên Francesca Cal... cùng một số nữ tu, đến tiểu bang Seattle để
tìm cách thiết lập một cô nhi viện. Đến nơi, bà bề trên sai các nữ tu đi tìm
chổ. Các nữ tu về báo cáo: không tìm ra được chổ nào. Bà bề trên lấy bản đồ
tiểu bang ra, nhắm mắt cầu nguyện, rồi lấy tay chỉ khống một chổ trên bản đồ.
Các nữ tu nhao nhao: “Chúng con biết, chổ nầy không được đâu.”
Bà
bề trên nói: các con cứ đến xem. Khi đi xem về, các nữ tu trầm trồ : chổ nầy
quá tuyệt, sao Mẹ biết ? Bà bề trên trả lời bí mật : Mẹ nằm mơ... Ngày mai, bà
bề trên cùng chị em đi thăm chổ. Khi đi về, các nữ tu đi xe điện ngầm trước,
còn bà bề trên ra đường quan, đón xe quá giang. Một phụ nữ lái xe, dừng lại,
cho bà bề trên quá giang. Khi biết được bà bề trên muốn chổ đó, người phụ nữ
lái xe nói : đó là chổ của chồng tôi. Người phụ nữ gọi điện thoại cho chồng.
Chồng tặng bà bề trên khu đất đó. Sau đó, hai vợ chồng liên lạc với bà bề trên
: có thêm một người giấu tên, tặng một vạn mỹ kim để giúp bà thực hiện chương
trình bác ái đó.
Thánh
Felice da Cantalive thất học về mặt đời. Dầu vậy, ngài vẫn hãnh diện về việc
ngài học được năm chữ đỏ và một chữ trắng. Ngài cắt nghĩa : năm chữ đỏ, là năm
Dấu Thánh Chúa Giêsu; một chữ trắng, Đức Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội.
Ngài
sống đời cầu nguyện, hy sinh, treo cao gương tốt. hai vị thánh danh tiếng đồng
thời với ngài, thánh Carôlô Bôrômêô và thánh Philiphê Nêri, chọn ngài làm cố
vấn. Có đời sống nội tâm sâu xa, thì dẫu bất tài, thiếu khả năng, vẫn được Chúa
dùng để làm ích cho các linh hồn.
Đại
sử gia người Đức, Godefroid Kurth thích kể kỷ niệm nầy: Lúc 10 tuổi, tôi học
tiểu học. Chiều kia, bãi lớp, tôi ra về, nhưng vì quên một vật ở lớp, tôi lui
lại lớp. Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào. Tôi tưởng không có ai. Ngờ đâu, thầy giáo
tôi đang quỳ cầu nguyện, mắt ngước lên Thánh Giá. Đã hơn 50 năm rồi, mà hình
ảnh nầy vẫn sống mãi trong trí tôi. Và hình ảnh nầy đã giúp tôi rất nhiều trên con
đường tốt của tôi.
Linh Mục Emanuel Nguyễn Vinh Gioang (Nguồn
vietcatholic.net)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét