Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng trong khi giảng dạy rằng: "Các ngươi
hãy coi chừng bọn luật sĩ. Họ thích đi lại trong bộ áo thụng, ưa được bái chào
ngoài công trường, chiếm những ghế nhất trong hội đường và trong đám tiệc. Họ
giả bộ đọc những kinh dài để nuốt hết tài sản của các bà goá: Họ sẽ bị kết án
nghiêm ngặt hơn".
Chúa Giêsu ngồi đối diện với hòm tiền, quan sát dân chúng bỏ tiền vào
hòm, và có lắm người giàu bỏ nhiều tiền. Chợt có một bà goá nghèo đến bỏ hai
đồng tiền là một phần tư xu. Người liền gọi các môn đệ và bảo: "Thầy nói
thật với các con: Trong những người đã bỏ tiền vào hòm, bà goá nghèo này đã bỏ
nhiều hơn hết. Vì tất cả những người kia bỏ của mình dư thừa, còn bà này đang
túng thiếu, đã bỏ tất cả những gì mình có để nuôi sống mình".
Đó là lời Chúa.
Mục lục:
SUY NIỆM
TIN MỪNG XXXII TN-B
|
||
Ánh Mắt Thiên Chúa
|
ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
|
Trg 3
|
Đồng Kẽm Đồng Xu Của Tôi Đâu?
|
Lm Gioan Nguyễn Văn Ty SDB
|
Trg 5
|
Tấm Lòng Cho Đi
|
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền
|
Trg 7
|
Làm Việc Nhỏ Với Một Tình Yêu Lớn
|
Lm. Inhaxiô
Trần Ngà
|
Trg 9
|
Cần Có Một Tấm Lòng
|
Lm. John
Nguyễn
|
Trg 11
|
Hai Đồng Kẽm Với Lòng Chân Thành
|
Lm. Paul
Nguyễn Nguyên
|
Trg 13
|
Dâng Cho Chúa
|
PM. Cao Huy
Hoàng
|
Trg 15
|
Coi Chừng Hàng Giả
|
AM. Trần Bình An
|
Trg 18
|
THƠ TIN MỪNG
|
||
Tín Thác
|
Lm. Pet Vĩnh Tiến
|
Trg 20
|
Chớ Qúa
Vị Kỷ
|
Thế Kiên Dominic
|
Trg 20
|
Dâng Cả
Gia Tài
|
Lm. Khuất Dũng sss
|
Trg 21
|
Phúc Phần
Thiên Thu
|
Đỗ Văn
|
Trg 22
|
Đồng Tiền
Thơm Thảo
|
Nt. Bích Ngọc
|
Trg 23
|
Hai Trinh
Quí Giá
|
Scholastica
|
Trg 24
|
Lòng Tin
Thành Tín
|
Cát Vàng
|
Trg 25
|
Hai Đồng
Tiền
|
Vincent Khánh Trần
|
Trg 26
|
Một Tấm
Lòng
|
Song Lam
|
Trg 27
|
Phúc
Thiên Đường
|
Hương Sion
|
Trg 28
|
Bài Học
Dâng Hiến
|
Monica Lệ Thi
|
Trg 29
|
Ánh Mắt
Giêsu
|
Hạt Nắng
|
Trg 30
|
Bài Học
Cho Đi
|
Bâng Khuâng Chiều Tím
|
Trg 31
|
Bài Ca
Hiến Dâng
|
Nắng Sài Gòn
|
Trg 32
|
Tín Thác
|
AP. Mặc Trầm Cung
|
Trg 33
|
ÁNH MẮT THIÊN CHÚA
ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
Người làm sao
chiêm bao làm vậy. Tâm hồn thế nào sẽ bộc lộ ra trong ánh mắt thế ấy. Hôm nay,
Chúa Giêsu ngồi trước cửa đền thờ Giêrusalem quan sát những người bỏ tiền vào
hòm dâng cúng trong đền thờ. Người đã thấy. Và đã phán đoán. Qua cách quan sát
và phán đoán ta có thể thấy được tâm hồn của Người.
Chúa
quan tâm tới những người bé nhỏ. Hàng hàng lớp lớp người tiến đến dâng
cúng. Tin Mừng thuật lại: “Có lắm người
giàu bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà góa nghèo đến bỏ vào đó hai đồng tiền
kẽm, trị giá một phần tư đồng bạc Rôma”. Thật lạ lùng. Biết bao nhiêu người
Chúa chẳng quan tâm, chỉ quan tâm tới một người bé nhỏ nhất. Chúa chỉ quan tâm
tới một người nghèo nhất. Một bà góa. Bà góa này chắc chắn phải gầy gò bé nhỏ,
ăn mặc rất đơn sơ. Nhưng Chúa đã chú ý đến bà. Người ta bảo tìm gì gặp nấy.
Chúa yêu thương những người bé nhỏ, nên quan tâm tới người bé nhỏ và chỉ nhìn
thấy những người bé nhỏ. Ánh mắt quan tâm nên nhìn thấy rõ, dù người đó bé nhỏ,
lạc giữa đám đông. Ánh mắt yêu thương nên thấy người đó thật đẹp dù ăn mặc rất
đơn sơ, hình dáng rất tiều tụy. Quả thật trái tim Chúa nhân hiền như người mục
tử tốt lành, bỏ chín mươi chín con chiên béo tốt để đi tìm một con chiên lạc
còm cõi. Như người phụ nữ đốt đèn tìm một đồng tiền nhỏ bé rơi trong góc nhà.
Chúa
nhìn bên trong tâm hồn. Biết bao người giàu sang béo tốt quần là áo
lụa, nhưng Chúa không nhìn. Chúa chỉ nhìn người phụ nữ nghèo nàn, gầy gò, rách
rưới. Biết bao người dâng cúng tiền rừng bạc biển mà Chúa chẳng khen. Chúa chỉ
khen người phụ nữ bỏ vào thùng tiền hai đồng xu nhỏ. Không những khen mà Chúa
còn cho rằng bà này bỏ nhiều hơn những người khác. Thì ra Chúa đánh giá không
dựa theo khối lượng nhưng dựa theo chất lượng. Chúa không nhìn bề ngoài nhưng
nhìn vào tấm lòng. Chúa cho biết tại sao Chúa khen bà: “Quả vậy, mọi người đều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào
đó; còn bà này, thì rút từ cái túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản,
tất cả những gì bà có để sống”. Chúa đã nhìn thấu tâm hồn của bà. Một tâm
hồn thiết tha yêu mến Chúa và với công việc nhà Chúa. Chúa đã thấy tấm lòng của
bà. Một tấm lòng quảng đại dám cho đi tất cả những gì cần thiết cho đời sống
của mình.
Lời Chúa hôm
nay vừa cảnh tỉnh tôi vừa dạy dỗ tôi về cách sống đạo và về cách nhìn người.
Về cách nhìn
người, Chúa dạy tôi đừng chạy theo những người giàu sang phú quý quyền cao chức
trọng, nhưng hãy biết chú ý tới những người bé nhỏ nghèo hèn trong xã hội. Đừng
xét đoán người theo hình dáng bề ngoài, theo y phục hay theo tiền của. Hãy biết
nhìn bên trong tâm hồn con người. Có những người có địa vị cao nhưng tâm hồn
lại thấp hèn. Có những người nghèo hèn nhưng tâm hồn rất cao thượng. Có những
người giàu có nhưng rất bủn xỉn. Có những người nghèo khó nhưng rất quảng đại.
Vì thế trong
đời sống đạo, Chúa dạy tôi đừng giả hình vì Chúa nhìn thấu rõ tâm hồn. Tôi có
thể lừa dối người khác, nhưng không thể lừa dối Chúa. Đừng khoe khoang kiêu
ngạo vì Chúa chỉ yêu thích tâm hồn bé nhỏ khiêm nhường. Đừng tìm chỗ đứng trong
xã hội, trước mặt người đời, nhưng hãy tìm chỗ đứng trong lòng Thiên Chúa.
Lạy Chúa, xin
dạy con biết noi gương bà góa nghèo, biết sống đơn sơ chân thật, nhưng luôn
quảng đại với Chúa và với anh em. Amen.
GỢI Ý CHIA SẺ
1- Trong Phúc
Âm ta thấy Chúa quan tâm tới những người nào?
2- Chúa đánh
giá người ta theo hình dáng bên ngoài hay tâm tình bên trong?
3- Vì sao Chúa
khen bà goá dù bà bỏ rất ít tiền vào nhà thờ?
4- Bản thân
tôi rút được bài học gì qua bài Tin Mừng hôm nay?
ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
ĐỒNG
KẼM ĐỒNG XU CỦA TÔI ĐÂU?
Lm Gioan Nguyễn Văn Ty SDB
Trong những ngày
cuối niên lịch phụng vụ, khi mà Hội Thánh muốn mọi Ki-tô hữu suy niệm nhiều về
các chân lý thời sau hết (tứ chung), chúng ta được mời gọi hướng tư tưởng về
ngày ‘phán xét’, khi mỗi người đều phải
‘đứng trước mặt vị thẩm phán chí công’.
Để chuẩn bị cho ngày đó, vấn nạn được đặt ra sẽ là: vị Thẩm Phán sẽ dùng tiêu
chuẩn nào để phán xét tôi, cái ‘chí công’
của Ngài sẽ là thế nào? Trình thuật Mác-cô hôm nay, được đặt ngay trước bài
giảng dài về cánh chung trong chương 13, chắc hẳn phải soi chiếu một điều gì đó
vào các vấn nạn trên. Mong rằng nó sẽ mang lại một giải đáp đầy an ủi mang tính
Tin Mừng thật sự cho cái viễn tượng phán xét thường vẫn tạo nên bao hãi hùng
kinh khiếp.
Thẩm Phán chí
công sẽ xét xử theo tiêu chuẩn nào? – Người ta vẫn
thường dạy rằng Thiên Chúa phán xét mỗi người theo công tội họ đã làm trong cuộc
sống: nếu là người lương thiện ngay lành tôi sẽ được thưởng, còn nếu làm điều dữ
điều trái tôi sẽ bị án phạt muôn kiếp. Theo tiêu chuẩn này, tôi sẽ là người
hoàn toàn trách nhiệm và chủ động, ơn thánh Chúa chỉ đóng vai trò trợ giúp. Tuy
nhiên Giáo lý Công giáo lại dạy rằng, ơn cứu độ của Đức Ki-tô là cần thiết
(essential) cho hết thảy mọi người, vì mọi người đều phạm tội. Nếu quả như thế
thì quan niệm phán xét nêu trên có điều gì đó không ổn. Không một ai, cho dầu
có cố gắng tu luyện tới đâu đi nữa, có thể ra trước tòa phán xét ‘xúng xính trong bộ áo thụng… đáng chiếm ghế
danh dự’ vì đinh ninh rằng khi còn sống mình đã thu tích đủ ‘công nghiệp’ để đáng được thưởng công.
Trước mặt vị Thẩm phán chí thánh chí công đó, mọi người đều chỉ là ‘đầy tớ vô dụng’ (Lc 17,10). Thế nhưng
may mắn thay trong ngày phán xét, vị Thẩm Phán lại cũng chính là Giê-su đang “ngồi đối diện với thùng tiền dâng cúng cho đền
thờ… quan sát xem đám đông bỏ tiền vào đó ra sao”. Người sẽ không khen thưởng
những kẻ bỏ thật nhiều tiền vào thùng, nhưng lại đề cao‘một bà góa nghèo’, vì bà đã dâng cúng vào đền thờ ‘hai đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng
xu’ mà bà đã ‘rút ra từ cái túng thiếu
của mình’. Như thế để chuẩn bị sẵn sàng cho ngày ra trước vị Thẩm Phán chí
công, tôi rất cần biết cái ‘rút ra từ cái
túng thiếu của mình’ đó có nghĩa là gì? Làm thế nào để Ngài cũng sẽ gọi các
thần thánh lại, chỉ vào tôi và nói: “tên
nghèo nàn đốn mạt này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết”.
‘Đồng tiền kẽm…
rút ra từ cái túng thiếu’ chắc chắn không
phải là các việc lành phúc đức tôi đã làm trong đời, các thành công hoành tráng
để có thể xứng đáng được ‘người ta chào hỏi’
tung hô trên thiên quốc. Đó phải là những gì mãi mãi vẫn là vô giá trị như những
đồng kẽm, đồng xu trước mặt người đời, nhưng lại vô cùng quí hóa trước Thiên
Chúa từ nhân. Phải chăng đó là những cố gắng, những nỗ lực vươn lên khỏi sự thấp
hèn yếu đuối tột cùng của mình, nhưng đã thất bại, sụp đổ hoàn toàn, chẳng đi tới
đâu. Sẽ chẳng bao giờ có ai trong đời, ngay cả chính tôi, đánh giá cao những điều
đó, nếu không có cặp mắt ‘quan sát’
vô cùng chí công nhưng nhân hậu của Đức Giê-su. Có thể như phần đa mọi người,
tôi phải thừa nhận, bất chấp nỗ lực cố gắng, đời mình thành đạt không nhiều,
nhưng thất bại thì lắm. “Điều tôi muốn
thì tôi không làm, còn điều tôi ghét thì tôi cứ làm’ (Rm 7,15). Rất nhiều
khi tôi thấy mặc cảm và thất vọng vô cùng về các yếu đuối, sa ngã mình vướng mắc.
May mắn thay,
trong niềm tin vào Thiên Chúa từ nhân, suy đi nghĩ lại tôi còn thấy đời mình -
và rất có thể nhiều mảnh đời khác nữa - không thiếu những đồng kẽm đồng xu của
các nỗ lực vô vọng này. Vì tuy được tạo nên ‘nhân chi sơ tính bản thiện’ và mang ‘hình ảnh của Thiên Chúa’, kiếp sống ô trọc nào mà không tránh khỏi
các bất toàn yếu đuối. Do đó điều quan trọng nhất trong đời chưa hẳn là tránh
được tội lỗi, nhưng là làm sao tranh thủ được cặp mắt ‘quan sát’ đầy từ tâm; cặp mắt từng nhận ra giá trị của ‘đồng kẽm’ nơi bà góa, đồng xu nơi
Phê-rô, nhưng lại không tìm thấy nơi các Biệt phái. Chỉ có thế, và ngày phán
xét sẽ đâu còn gì đáng sợ nữa đâu!
Mẹ Têrêxa Calcutta
hay lặp lại câu nói sau đây: “Chúa không
muốn nhìn thấy bao nhiêu việc bác ái tôi đã làm, nhưng ngài muốn nhìn thấy bao
nhiêu bác ái tôi đã nỗ lực đem vào các công việc của tôi”. Hình như Lời
Chúa hôm nay cũng nhắc lại cùng một chân lý đó: Chúa không phán xét tôi căn cứ
vào những gì tôi đạt được, nhưng cặp mắt nhân ái Người muốn tìm thấy nơi tôi những
đồng kẽm nhỏ nhoi của nỗ lực vươn lên thầm kín trong mọi tình huống cuộc đời. “Còn bà này thì rút ra từ cái túng thiếu của
mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản” hẳn mang nội dung rất an ủi đó chăng?
Nếu quả là như
thế, thì cho những người yếu đuối và tội lỗi như tôi, Tin Mừng đích thực chính
là đây, Tin Mừng có khả năng làm cho đứa con hoang đàng hay tên cướp bị tử hình
trên thập giá, thay vì hãi sợ, sẽ ra trước vị Thẩm Phán ‘đứng thẳng và ngẩng đầu lên, vì anh em sắp được cứu rỗi’ (Lc
21,28).
“Hãy tạ ơn Chúa vì ngài nhân lành, vì tình thương của
ngài bền vững muôn năm!”
Lạy Chúa, con muốn cất lời ca ngợi lòng thương xót hải
hà của Chúa, khi sống và nhất là trong giờ chết. Amen
Lm Gioan
Nguyễn Văn Ty SDB
TẤM LÒNG
CHO ĐI
Lm.
Jos Tạ Duy Tuyền
Nếu hỏi rằng ai là người có giá trị trong cuộc đời
của bạn? Có lẽ không phải là người có tiền, có địa vị mà là người đã từng hy
sinh cho bạn. Nếu hỏi rằng ai là người có ích với bạn? Có lẽ không phải là
người có quyền lực, có danh giá mà là người tận tuỵ dìu dắt bạn. Vậy theo bạn
ai là người nghèo đáng thương nhất trong cuộc đời? Có lẽ người nghèo đáng
thương nhất là người không có tấm lòng để cho. Sự ích kỷ đã đẩy họ đến bần cùng
đến nỗi không mua được bạn bè, không mua được niềm vui của sự trao ban. Sự tham
lam đã khiến họ chơi bần với anh em, dẫn đến sự xa cách lạnh lùng.
Có một gia đình kia rất giầu có. Một hôm ông bố
dẫn con về quê với ý định cho con thấy người nghèo sống ra sao. Hai bố con ở
chơi mấy ngày với một gia đình nông dân mà người ta vẫn coi là rất nghèo trong
làng.
Lúc trở về, ông bố hỏi con: “Con đã thấy người nghèo sống ra sao?”
Đứa con trả lời: “Cám ơn bố đã cho con thấy mình nghèo như thế nào. Còn họ thật giầu
có.”
Ông bố hỏi
lại: “Tại sao con lại nghĩ thế?”
Đứa con trả
lời: “Con thấy chúng ta chỉ có một con
chó, họ có tới 4 con. Chúng ta chỉ có một cái hồ cỏn con ở giữa vườn, còn họ có
dòng sông dài đến vô tận. Chúng ta chỉ có mấy cái đèn ngoài vườn, còn ban đêm
họ có bao nhiêu là sao sáng. Trước nhà chúng ta chỉ giới hạn ở trước sân vườn,
còn trước nhà họ là không gian mênh mông đến tận chân trời. Chúng ta chỉ sống
trên mảnh đất bé nhỏ, còn họ có ruộng đồng bao la thẳng cánh cò bay. Chúng ta
có gia nhân phục vụ nhưng họ chăm sóc lẫn nhau. Chúng ta phải mua thực phẩm
nhưng họ tự tay trồng lấy lúa rau. Chúng ta có tường rào vây quanh bảo vệ,
nhưng họ có bạn hữu bảo vệ . . .”. Ông
bố nghe mà cứ ngẩn ngơ người, đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác trước
nhận xét thật đơn sơ của đứa con.
Bài Phúc âm hôm nay Chúa Giêsu cũng đưa ra hai
nhận định khác nhau về hai loại người. Nhận định thứ nhất về nhóm biệt phái,
đại diện cho thành phần có chức có quyền. Nhận định thứ hai về bà goá nghèo,
đại diện cho những con người thấp hèn, nghèo đói. Cả hai đều lên đền thờ với
hai thái độ khác nhau. Bà goá nghèo khiêm tốn. Nhóm biệt phái giầu có lại kiêu
căng. Bà goá nghèo dâng tất cả những gì mình có cho Chúa. Người biệt phái chỉ
có lòng tự cao tự đại.
Nhóm biệt phái là những công chức đền thờ nhưng
không đóng góp của chung mà chỉ lợi dụng để lấy của chung thành của riêng. Họ
là những người giầu có nhưng lòng họ chất chứa đầy sự kiêu căng, vụ lợi đến nỗi
không còn lòng quảng đại để cho đi.
Bà goá nghèo tiền, nghèo của nhưng lại giầu tấm
lòng. Bà thành kính lên đền thờ với thái độ khiêm tốn thẳm sâu trước nơi cực
thánh của Chúa. Bà đã dâng tất cả những gì mình có cho Chúa, dù chỉ là một đồng
xu nhỏ bé.
Chúa đã khen ngợi tấm lòng bà goá. Một tấm lòng
chân thành và quảng đại. Chúa nhận định giá trị về một con người không dựa trên
những gì họ có mà dựa trên những gì họ đã cho đi. Kẻ không bao giờ biết cho đi
mới thực sự là người nghèo khốn cùng.
Thực vậy, sự giầu có về vật chất đôi khi làm con
người nghèo khó về tinh thần. Sự nghèo khó vật chất đôi khi lại thảnh thơi tâm
hồn. Kẻ tham lam thường nghèo đói về lòng nhân ái. Kẻ biết sống khó nghèo
thường chứa chan tình yêu. Kẻ có chức có quyền dễ mất tính bao dung và thương
xót. Kẻ khốn cùng dễ cảm thông với bất hạnh bần cùng của tha nhân.
Xét cho cùng, sự giầu có không hệ tại ở đồng tiền
hay chức vị. Sự giầu có hệ tại ở những tương quan với đồng loại. Do vậy, điều
mà con người cần tích lũy không phải là của cải trần gian mà là tình yêu đối
với tha nhân. Điều mà con người thu gom không phải là hàng hoá xa sỉ phẩm mà là
từng nghĩa cử cao đẹp chúng ta dành cho đồng loại.
Kẻ có chức có
quyền càng bị kết án nặng hơn nếu họ không biết dùng địa vị của mình để phục vụ
một cách vô vị lợi. Chính họ không những phải trả lẽ trước mặt Chúa về sự ích
kỷ của mình, mà còn mất đi cơ hội mua lấy bạn hữu Nước Trời bằng tấm lòng rộng
lượng của mình.
Mỗi người
chúng ta chỉ là những quản lý của Chúa, hãy biết đón nhận trong sự khiêm tốn và
biết trao ban cho anh em theo khả năng và hoàn cảnh của mình. Xét cho cùng, tất
cả những gì chúng ta có, đều nhận lãnh do lòng quảng đại của Chúa. Do đó, những
gì chúng ta cho, không phải chúng ta cho của riêng mình, nhưng là giao lại cho
người khác những gì thuộc về Chúa. Dù vậy Chúa vẫn thưởng công cho chúng ta. Vì
Chúa đã từng nói: “Thầy bảo thật anh
em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu.” Amen
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền
LÀM VIỆC NHỎ
VỚI MỘT TÌNH YÊU LỚN
Lm. Inhaxiô Trần Ngà
Chúa Giê-su
quan sát những người bỏ tiền dâng cúng cho đền thờ. Ngài thấy có lắm người giàu
bỏ thật nhiều tiền. Cũng có một bà goá nghèo bỏ vào hòm tiền hai đồng xu nhỏ,
nhưng đó là tất cả những gì bà có để nuôi thân. Lễ vật của bà tuy bé mọn nhưng
gói ghém rất nhiều tình yêu. Chính vì thế, Chúa Giê-su cho rằng bà goá nầy đã
dâng cho Thiên Chúa nhiều hơn tất cả những người khác, vì tuy họ bỏ nhiều tiền
nhưng không nhiều tình yêu.
Giá
trị của một món quà
Đối với Chúa
Giê-su, giá trị của món quà không tuỳ vào giá mua của món quà đó nhưng tuỳ vào
mức độ yêu thương mà người cho đặt vào trong món quà.
Nếu có ai đó
nài xin ta một số tiền mà ta chẳng muốn cho. Nhưng vì người ấy cứ nài nỉ mãi
khiến ta bực mình nên cuối cùng, để tống cổ người đó đi, ta đem cả cọc tiền
lớn, bực bội ném cho người ấy và nói: “Tiền
đây! Lải nhải hoài!” Chắc chắn người kia, dù nghèo thiếu đến mức nào đi
nữa, sẽ quay mặt bỏ đi, mang theo một mối căm hờn.
Trái lại, khi
đứa con nhỏ trong nhà muốn mừng kỷ niệm hôn phối ba mẹ mà chẳng có gì để dâng,
em lặn lội vào rừng ngắt một bông hoa dại nhỏ bé, đem về dâng lên ba mẹ với tất
cả tình yêu thương. Chắc chắn ba mẹ em rất cảm động vì cảm nhận được nhiều yêu
thương chứa đựng trong món quà bé nhỏ nầy.
Điều làm đẹp
lòng Thiên Chúa không phải là dâng cho Người nhiều món quà lớn nhưng là dâng
tình yêu lớn. Dâng cho Thiên Chúa những món quà lớn hay những thành quả to lớn
mà thiếu vắng tình yêu, thì lễ vật đó sẽ trở thành rỗng không và chẳng có giá
trị gì.
Thánh Phao-lô
tông đồ, trong thư gửi tín hữu Côrintô, từng khẳng định cách mạnh mẽ điều nầy: “Giả như tôi có nói được các thứ tiếng của
loài người và của các thiên thần, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng khác
gì thanh la phèng phèng, chũm choẹ xoang xoảng. Giả như tôi được ơn nói tiên
tri, và được biết hết mọi điều bí nhiệm, mọi lẽ cao siêu, hay có được có được
tất cả đức tin đến chuyển núi dời non, mà không có đức mến, thì tôi cũng chẳng
là gì. Giả như tôi có đem hết gia tài cơ nghiệp mà bố thí, hay nộp cả thân xác
tôi để chịu thiêu đốt, mà không có đức mến, thì cũng chẳng ích gì cho tôi.”
(ICr 13, 1-3)
Làm
việc nhỏ với một tình yêu lớn
Mẹ Tê-rê-xa
Calcutta cảm nhận sâu sắc bài học trên đây của Thánh Phaolô nên Mẹ không chủ
trương làm những công việc lớn, nhưng thường xuyên làm những việc nhỏ với tình
yêu lớn. Trong bức thư gửi cho Đức Cố Hồng Y Fx. Nguyễn Văn Thuận, Mẹ Tê-rê-xa
viết: “Điều đáng kể không phải là số
lượng công tác ta làm, nhưng là mức độ tình yêu mà ta đặt vào trong mỗi công
tác.” Thế nên, khi tiếp xúc với bất cứ ai, Mẹ Têrêxa đem hết lòng yêu
thương người ấy như thể đó là người duy nhất trên đời trong giây phút đó.
Cảm hứng từ
bức thư trên đây của Mẹ Têrêxa Calcutta, Đức Cố Hồng Y Fx Nguyễn Văn Thuận
viết: “Kinh nghiệm đó đã củng cố trong
tôi ý niệm là phải sống mỗi ngày, mỗi phút giây của cuộc đời ta như là phút giây
cuối cùng…”
Và ngài quyết
tâm thực hiện từng công việc nhỏ bé hằng ngày, từng cuộc tiếp xúc hằng ngày với
tình yêu lớn và biến những phút sống hiện tại thành những giây phút đẹp nhất
cuộc đời, như ngài đã viết: “Mỗi chữ, mỗi
cử chỉ, mỗi cú điện thoại, mỗi quyết định… phải là những phút giây đẹp nhất đời
ta. Chúng ta phải thương yêu mọi người, chúng ta phải tươi cười với mọi người
mà đừng đánh mất một giây phút nào.” (Đức Cố Hồng Y Fx Nguyễn Văn Thuận)
Trong tinh
thần đó, chúng ta hãy cố gắng thực hiện từng công việc bé nhỏ và từng cuộc tiếp
xúc hằng ngày với một tình yêu lớn.
Hy vọng khi
những hy lễ bé nhỏ nầy được dâng lên cho Thiên Chúa mỗi ngày, Chúa Giê-su cũng
sẽ rất hài lòng với lễ vật của chúng ta như Ngài đã đánh giá cao lễ mọn của bà
góa nghèo năm xưa trong Đền Thờ Giê-ru-sa-lem.
Lm. Inhaxiô Trần Ngà
CẦN CÓ MỘT TẤM LÒNG
Lm. John Nguyễn
Trong những ngày qua, trên các trang mạng nói nhiều về
cuốn phim tài liệu có tựa đề là "Đừng
Khóc Thương Tôi, Sudan". Thật sự, khi xem cuốn phim này, người xem
phải rơi lệ khi nhìn thấy hình ảnh vị linh mục Gioan Lee Tae Suk và số phận của
những con người nghèo đói và bất hạnh tại làng Tonj miền Nam Sudan thuộc Châu
Phi. Cuốn phim này sẽ tham dự Đại hội điện ảnh lần thứ 61 tại Bá Linh vào năm
2013.
Được sinh ra trong một gia đình nghèo khó, gồm có
mười anh chị em, cậu bé Gioan Lee Tae Suk là người con thứ chín. Năm lên chín
tuổi thì người bố qua đời, người mẹ vất vả tần tảo bằng nghề may vá để nuôi
mười người con. Mặc dù là một đứa trẻ nghèo, nhưng Lee Tae Suk đã cố gắng học
và thi đậu vào trường y khoa, và đã trở thành một bác sĩ y khoa. Con đường giàu
sang và danh vọng đang mở rộng trước mặt với chàng trai Lee. Nhưng sau những
năm phục vụ trong quân đội, chàng trai Lee đã cảm nhận được tiếng gọi của Thiên
Chúa và từ bỏ tất cả sự nghiệp để vào dòng tu Salêriêng- Don Bosco.
Sau ngày lễ truyền chức linh mục tại Vatican, cha
Gioan Lee Tae Suk đã tình nguyện đến phục vụ tại Sudan. Nhìn thấy trước cảnh
nghèo đói và bệnh tật của người dân, cha Gioan Lee đã mở phòng khám bệnh cho
người nghèo và thành lập một ngôi làng cho những người mắc bệnh phong, để cấp
thuốc và chữa trị cho người phong cùi và xây dựng một ngôi trường học đầu tiên
từ cấp mẫu giáo đến cấp trung học. Đối với người dân nơi đây, cha Gioan Lee như
là hiện thân của Chúa Giêsu. Ngài đến với những con người đang bị bỏ rơi, đau
khổ và bất hạnh, và ngài là vị linh mục đầu tiên của Hàn Quốc đến phục vụ tại
Phi Châu.
Trong cuốn tự truyện: “Các con là những người bạn của cha”. Cha đã dùng âm nhạc để xoa
dịu những vết thương chiến tranh trong lòng các em. Khi tâm hồn những đứa trẻ
bị tan vỡ do những vết thương chiến tranh tạo ra, qua âm nhạc, các em sẽ tìm
được niềm vui và hy vọng trong một đất nước đã bị tàn phá do bởi chiến tranh.
Trẻ em không còn cầm súng trên tay mà là những chiếc kèn mang lại những âm
thanh của hòa bình, tình yêu và hy vọng.
Vào ngày 14 tháng 01 năm 2010, cha Gioan Lee đã đi về
với Chúa, vì bệnh ung thư ruột già ở tuổi 48. Ngài phục vụ trọn vẹn cho những
người đau khổ, bệnh tật, phong cùi, và nghèo đói tại Sudan. Cha Gioan đã ra đi
trong nụ cười, còn những người ở lại đã đưa tiễn cha trong những giọt nước mắt
của đau đớn và tiếc thương. Khi hay tin cha Lee qua đời, những người dân đã đau
đớn vô cùng, họ ôm tấm ảnh cha Gioan khóc trong nghi thức tiễn biệt lần cuối
tại ngôi Thánh đường. Những dòng nước mắt khóc thương cho một người cha đã yêu
thương và sống chết với họ. Cha Gioan Lee là vị mục tử nhân lành của Chúa
Giêsu.
Hoàn cảnh của cha Gioan Lee thì không giống bà góa nghèo
trong Tin mừng hôm nay, nhưng có một điểm chung, đó là một tấm lòng. Chúa
Giê-su ngồi nhìn dân chúng bỏ tiền vào thùng bố thí trong Đền Thờ. Có rất nhiều
người giàu có xếp hàng để bỏ tiền vào. Người giàu có thì bỏ rất nhiều tiền,
nhưng chỉ bà góa nghèo bỏ vào thùng với hai đồng tiền. Đức Giê-su liền gọi các
môn đệ lại và nói: " Thầy bảo thật
anh em: bà góa nghèo này đã bỏ vào thùng tiền nhiều hơn ai hết. Vì mọi người
đều lấy tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này đã túng thiếu, lại
còn bỏ đó tất cả những gì bà có, tất cả những gì để nuôi thân". Qua
lời giải thích của Chúa Giê-su, các môn đệ và chúng ta đều nhận thấy rõ ý nghĩa
của việc bố thí. Tấm lòng quý hơn lễ vật. Trong khi đó, người đời thường đánh
giá theo số lượng. Mỗi khi dâng cúng hay làm điều gì thì cần được ghi danh và
mọi người biết đến công trạng của mình. Cho nên, Chúa Giê-su nói với đám đông
dân chúng rằng: "Anh em hãy coi
chừng những kinh sư ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng, thích được người
ta chào hỏi, thích ngồi chỗ nhất trong đám tiệc, thích đọc kinh cầu nguyện lâu
giờ. Những người ấy sẽ bị kết án nghiêm khắc hơn.".
Vậy, những kinh sư là ai? Có phải là tôi không?. Lời Chúa phản chiếu vào tâm
hồn tôi. Mỗi khi tôi làm gì, tôi muốn được người khác biết ơn, muốn được người
ta biết mình là người quảng đại có lòng bác ái, từ bi..., và muốn được ghi công
trạng với Chúa và trước mặt người đời. Nếu tôi biết hồi tâm và nhìn lại, thì rõ
ràng tôi đang bị lệ thuộc vào cách đánh giá bên hơn là đi vào chiều sâu của nội
tâm. Vì Chúa cần tấm lòng của tôi hơn là những gì tôi làm cho chính mình được
vinh danh trong ngày hôm nay. Tấm lòng đó được thể hiện trong tình yêu thương
nơi tha nhân, những người đang cần được yêu thương và quan tâm giúp đỡ, nơi
công việc tôi làm với tấm lòng tạ ơn Thiên Chúa thì việc bố thí mới sinh lợi
ích cho tha nhân. Bà góa đã dạy cho tôi cách làm đó, vì bà cho đi với tất cả
tấm lòng của bà. Bà chia sẻ những gì bà có. Và cha Gioan Lee nhìn ra chính Chúa
Giê-su trong mỗi con người, dù họ có vẻ đáng kinh tởm, xấu xí đến đâu đi nữa thì họ cũng là
hình ảnh của Thiên Chúa. Chính tình yêu Thiên Chúa là động lực để ngài hy sinh
và phục vụ cho những người
phong cùi, những người bệnh tật và nghèo khổ.
Khi hiểu
và đón nhận Lời Chúa, như là điều kiện cần thiết cho đời này và đời sau, thì
giờ đây chúng ta cần phải làm một việc gì đó cụ thể, để Nước Chúa lớn lên trong
tâm hồn và trong thế giới này. Chúng ta không chỉ đón nhận Thiên Chúa bằng hình
thức bên ngoài, lễ nghi mà còn là bằng một tấm lòng yêu thương chân thành trong
mỗi con người.
Lm.
John Nguyễn, Utica, New York.
HAI ĐỒNG
KẼM VỚI LÒNG CHÂN THÀNH
Lm. Paul Nguyễn Nguyên
Sống ở đời, dường như người ta khen
ngợi hay bày tỏ lòng biết ơn đối với một vị mạnh thường quân hay với một vị ân
nhân thường hay dựa trên số lượng?. Bởi, nhìn trên các bảng vàng, bảng đồng
treo ở các trường học, bệnh viện hay nhà thờ, dòng tu, đền đài, chúng ta thấy
tên của quý ân nhân theo thứ tự dựa vào số lượng mà họ đã dâng cúng. Bảng tên
nào to nhất, nằm ở chổ quan trọng nhất…thì đó là người dâng cúng nhiều nhất.
Trong các bữa tiệc tri ân, người nào được xếp ngồi ở bàn VIP nhất, ngồi với những
bậc vị vọng, nổi tiếng…thì ta biết ngay đó là người đã dâng cúng nhiều nhất.
Người đời là như thế và thích thế,
nhưng Thiên Chúa lại không như vậy, Ngài không dựa trên số lượng để khen ngợi
hay tặng thưởng cho ai, mà chỉ dựa vào phẩm lượng, tức là dựa trên tấm lòng
thành của mỗi cá nhân mà thôi. Câu chuyện trong tin mừng hôm nay cho chúng ta
thấy rõ điều đó.
Thật thế,
trong dòng người tấp nập bỏ tiền dâng cúng vào Đền thờ, Chúa Giêsu đặc biệt chú
ý đến người đàn bà goá bụa nghèo nàn. Dù chỉ với hai đồng tiền kẽm trị giá bằng
một phần tư đồng bạc Rôma âm thầm rơi vào thùng. Ấy thế, mà Chúa Giêsu lại bảo
đó là người đã “bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết”. Sở dĩ như thế là vì số tiền mà dòng người tấp nập bỏ vào thùng
tiền dâng cúng Đền thờ là những đồng tiền dư thừa, họ bỏ vào nhưng không làm
nghèo đi tài sản và thanh thế của họ mà nó còn tô thêm uy danh cho những kẻ lắm
bạc nhiều tiền. Còn bà goá, trái lại, bà không cần biết ai đóng góp bao nhiêu,
bà chỉ thấy có bổn phận đóng góp để tỏ lòng tôn thờ kính mến Chúa theo khả năng
của mình. Bà không dâng những thứ dư thừa mà dâng những cái rất cần thiết để
nuôi sống. Bà đã không màng đến thứ tài sản nay còn mai mất ấy, dù rằng, có thể
số tiền đó chính là một ổ bánh mì, một lon gạo, một bó rau đủ để nuôi sống bà
trong ngày hôm đó. Nhưng không, bà có bao nhiêu thì dâng cúng bấy nhiêu mà
không hề lo đến tương lai, đến ban chiều, đến ngày mai sẽ ra sao, bà chỉ biết
trao phó tất cả mạng sống mình cho Thiên Chúa vì bà tin rằng Đấng bà tin theo
không bao giờ để bà thiệt thòi. Và Chúa Giêsu đã đề cao cử chỉ đẹp ấy.
Như vậy, đối với Chúa không phải lễ vật
to, của lễ lớn mới làm vui lòng Chúa nhưng là tấm lòng đơn sơ, chân
thành, phó thác, biết sống chọn lựa để dâng cho Chúa. Ngài cũng không chú ý đến
số lượng, bề ngoài, dáng vẻ đạo
đức, y phục, hay chỗ cao chỗ thấp trong Hội Đường, mà Ngài nhìn đến tấm lòng, cử
chỉ đẹp, ý nghĩa của đồng tiền và thái độ của người dâng cúng. Bởi, điều Chúa
nhắm tới là chia sẻ, chứ không phải làm phúc. Chia sẻ với người khác không những
của dư thừa ta có mà còn cho đi cả những điều cần thiết ta có để khỏa lấp nỗi
túng quẫn và đau khổ của con người, nhất là những người nghèo khổ, neo đơn, thất
vọng.
Thế cho nên, lời Chúa hôm nay mời gọi
mỗi người chúng ta hãy thay đổi tầm nhìn, cách sống, quan niệm của chúng
ta đối với Chúa và với mọi người, hãy nhớ rằng: Chúa chấm công chúng ta không
phải ở số lượng và hình thức bên ngoài nhưng ở lòng chân thành của chúng ta khi
thi hành những việc đạo đức, nhất là việc thực thi bác ái. Chúa không bao giờ
phụ người có lòng, Ngài luôn công bằng và sẽ đền bù gấp bội những gì chúng ta
dám cho đi. Cho nên, đừng làm để được người khác đề cao khen thưởng, mà Chúa
biết, Chúa thấy, đó mới là mục đích, đó mới là quan trọng. Chứ nếu được người
ta ca tụng là đã lãnh phần thưởng rồi, và như thế có thể sẽ không còn công phúc
trước mặt Thiên Chúa nữa.
Nguyện xin
Chúa là Cha giàu lòng từ bi nhân ái đến và ở lại với mỗi người chúng ta, mở
lòng chúng ta ra để chúng ta tìm thấy cho mình động lực để từ nay chúng ta biết
dâng hiến cho Chúa, không chỉ là tình cảm, công việc, sức khoẻ, thời giờ, khả
năng mà là trọn cuộc sống cho chính Chúa. Để sau khi đã biết lắng nghe Lời
Chúa, hết lòng phục vụ Chúa và tha nhân, chúng ta sẽ được nghe Chúa nói với
chúng ta: “Hỡi những kẻ Cha Ta chúc phúc…”. Amen.
Lm. Paul Nguyễn Nguyên
DÂNG CHO CHÚA
PM. Cao Huy Hoàng
Nếu bà
góa Sareptha không lấy chút bột, chút dầu nhỏ bé kia mà làm bánh cho Êlia ăn,
thì mẹ con bà cũng chỉ ăn được trong ngày ấy mà thôi, rồi sẽ chết. Nhưng vì
lòng tin và lòng quảng đại, bà nghĩ rằng: nếu ta không lấy chút bột chút dầu
kia mà cứu người đang đói là Êlia, thì hẳn Êlia sẽ chết. Việc cần làm ngay là
phải cứu người. Còn việc của mình: Chúa sẽ liệu lo.
Và khi bà
đã thực hiện như lòng tin và quảng đại, phép lạ đã xảy ra, đó là, hũ bột không
vơi, bình dầu không cạn, mẹ con bà không chết đói. “Bà ấy đi và làm như ông Êlia nói; thế là bà ấy cùng với ông Êlia và con
bà có đủ ăn lâu ngày. Hũ bột đã không vơi, vò dầu đã chẳng cạn, đúng như lời
Đức Chúa đã dùng ông Êlia mà phán” ( 1 V 17, 15 – 16 ).
Thiên
Chúa thật công bằng ! Và công bằng của Ngài không chỉ là trả lại vừa đủ cho ta
những gì ta cho đi, mà còn trả lại gấp trăm.
Hình ảnh
bà góa Sareptha được nhắc lại trong Tin Mừng theo Thánh Marcô, Nhưng ở đây,
đồng tiền của bà góa, đồng tiền nuôi sống bà ta một ngày đời, được kể là đồng
tiền có giá trị nhất trước mắt Thiên Chúa. Trong mắt những người bỏ tiền dâng cúng
vào hòm, thì có thể họ khinh miệt bà góa ấy, hoặc họ chê trách bà ấy thà đừng
bỏ vào hòm tiền thì hơn, nhưng chỉ có Chúa Giêsu mới nhìn thấu tận cõi lòng bà,
hiểu được tấm lòng quảng đại của bà, vì đồng tiền ấy là cả sự nghiệp của bà. Bà
không đợi đến lúc có dư ra 5 bảy đồng mới dâng cúng được một đồng, nhưng bà
dâng ngay tất cả những gì mình có trong lúc cùng cực nhất, bế tắc nhất. “Quả vậy,
mọi người điều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào đó; còn bà này, thì rút từ cái
túng thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để sống" ( Mc 12, 44 ).
- Có vài
người không bao giờ xin lễ cho các linh hồn, vì cho rằng chưa có lúc nào nhà
mình thong thả dư ra được vài chục nghìn.
- Cũng có
người không thể dâng cúng cho công việc xây dựng Nhà Thờ, vì người ta dâng tiền
triệu, há lẽ tôi lại dâng tiền trăm, tiền chục ngàn. Khó coi quá !
- Còn có
người không thể giúp kẻ hoạn nạn, bởi vì cho rằng tôi còn chưa lo được cho tôi,
nói gì đến chuyện giúp người.
Không
phải tất cả như thế đâu. May quá, tôi tìm thấy trong danh sách công khai của
cha Quang Uy về việc xin trợ giúp các trường hợp bệnh hoạn khẩn cấp của Trung
Tâm Mục Vụ DCCT, có cả những người đã giúp 500 USD và cũng có người từng giúp
50.000 VND. Đành rằng có khoản nhiều hơn và ít hơn gấp 200 lần nhưng giá trị
trước mặt Chúa không nằm ở những con số. 50.000 VND kia có thể là một ngày công
của chị bán bắp, của cô bán xôi, của những người xa quê bán bánh tráng, lạc
rang đi suốt một ngày mòn mỏi trên các ngõ phố.
Uống nước
trước Bệnh Viện Tim Việt-Pháp, bạn có thể gặp cả trăm người từ miền Trung vào
buôn bán nhỏ. Trước mắt tôi, một chị khoảng 45 tuổi, người Quảng Ngãi, bán bánh
tráng, lạc rang, gặp người quen ở quê vào chữa bệnh tim cho con. Sau mấy câu
thăm hỏi, chị dúi vào tay chị bạn 80.000 đồng: “Em gửi cho cháu vài hộp sữa.
Cầm đi chị, mang tiếng vào Sàigòn làm ăn, nhưng một ngày của em chỉ được chừng
ấy”. 80.000 so với ca mổ tim vài chục triệu thì có thấm vào đâu. Nhưng chị
kia nắm tiền trong tay mà rưng rưng nước mắt. Tôi tò mò đi theo chị đã làm từ
thiện dò hỏi, mới biết, chị vào trong nầy thuê nhà trọ ở chung với con gái đi
học đại học. Một là “trông nom con gái, sợ xa cha mẹ ở đất Sàigòn này dễ hư
lắm anh ạ”, hai là “kiếm thêm và để dành đóng tiền nhà và tiền học phí
cho con”... “Mẹ con em quen ăn mì tôm rồi anh ạ. Ăn mì tôm vài hôm thì cũng dư
ra được gần trăm ngàn”. Hỏi chị theo đạo nào, chị nói: “Nhà em không
theo đạo nào cả, thờ Ông Bà”.
Như vậy,
cũng có người chắt bóp giảm chi tiêu để có được chút gì mà giúp đỡ kẻ khác. Người
ấy chắc chưa từng nghe những đoạn Lời Chúa hôm nay, nhưng tấm lòng của họ thật
đáng quí. Người Công Giáo vẫn gọi họ là người “lương” đúng nghĩa lương thiện,
tốt lành.
Còn người
Công Giáo chúng ta thì sao ? Đoạn Tin Mừng về đồng tiền của bà góa nghe đi nghe
lại nhiều lần trong đời, nhưng chúng ta vẫn chưa đem ra thực hành chỉ vì một lý
do rất đơn giản: Chưa đủ tin vào quyền năng của Thiên Chúa, hoặc tồi tệ hơn, vì
vẫn kiêu ngạo mà quá tin vào sức riêng của mình.
Ông C.
tim bị hẹp động mạch vành, hay mệt và đã có lần thoát cơn tai biến nhờ cấp cứu
kịp. Chị H. mới quen biết ông, nhưng nghe tin ông cần tiền thuốc hằng tháng,
chị hẹn xin gặp và trao cho ông bì thư với 3 triệu đồng. Ông C. ngần ngừ không
dám nhận. Chị nói: “Có người gửi cho em để giúp kẻ khó. Em đâu được giữ mãi
cho em”. Thiết nghĩ đây chỉ là cách nói. Vừa cầm tiền về đến nhà, ông C.
nghe tin có một cháu cạnh nhà đi làm về bị tai nạn, bệnh viện trên tỉnh chê
rồi, chuyển Chợ Rẫy gấp. Ông C. sang nhà và trao ngay bì thư 1 triệu rưỡi. “Có
người mới gửi cho cháu”. Về nhà, ông nghe tim mình nhịp đều những nhịp hạnh
phúc.
Ước gì có
nhiều người Công Giáo như chị H, như ông C. Những người luôn biết cho đi là
những người hạnh phúc.
Lời Chúa
hôm nay muốn chúng ta được hạnh phúc nhờ ĐỨC TIN mà tín thác vào Đấng có thể
ban cho chúng ta mọi sự cần. Ngài biết rõ chúng ta hơn chúng ta biết chúng ta.
Ngài lo lắng cho chúng ta nhiều hơn chúng ta lo lắng cho bản thân mình.
Không chỉ
dừng lại ở suy nghĩ “ở hiền, gặp lành”
như chị bán bánh tráng, lạc rang, mà các Kitô hữu còn phải biết vượt lên trên
cách sống tự nhiên ấy, để mỗi dâng cúng của ta cho người, là một lần minh chứng
Đức Tin của chúng ta rằng Thiên Chúa luôn quan phòng gìn giữ những ai sống và
thực thi ý muốn của Chúa.
Lời Chúa
còn nhắc nhớ mỗi chúng ta đừng đánh giá sai lầm những cống hiến âm thầm, nhỏ
nhoi, nhưng hãy xét lại những cống hiến của mình xem có phải đã cống hiến vì
lòng tin, vì lòng quảng đại hay không.
Trong
những cống hiến âm thầm cho nhân loại, tôi phải nghĩ tới những lời nguyện ít ai
biết đến, không ai nghe, chẳng ai thấy của những kẻ đau khổ trên giường bệnh,
cùng cực trên đường đời, bị áp bức trong nơi tù đày côi cút… Những lời nguyện
ấy là sự dâng hiến cho Thiên Chúa cách đáng trân trọng, để Thiên Chúa ban muôn
hồng phúc cho mọi người.
Như chú
thích cho sự dâng hiến của bà góa, của chúng ta, Thánh Phaolô nhắc đến việc
Chúa Giêsu đã “tiêu diệt tội lỗi bằng việc hiến tế chính mình” ( x. Dt 9,
24 – 28 ). Vậy mỗi lần chúng ta tín thác vào Thiên Chúa và sẵn lòng mất
đi, sẵn lòng chia sẻ sự sống, niềm vui cho người khác, hẳn là chúng ta đang góp
phần vào việc tiêu diệt các tội lỗi trong chúng ta để mỗi ngày chúng ta được
xứng đáng lãnh hồng ân cứu độ hơn.
Lạy Chúa,
xin giúp chúng con thoát khỏi căn bệnh chần chừ, nghi ngại. Xin ban thêm Đức
Tin cho chúng con, để chúng con biết tín thác vào lòng thương xót và sự quan
phòng của Chúa mà dâng hiến cuộc sống của chính mình cho Chúa, cho mọi người.
Amen.
PM. Cao Huy Hoàng, 9.11.2012
COI CHỪNG HÀNG GIẢ!
AM Trần Bình An
Theo một thống
kê mới đây, Việt Nam mỗi năm tiêu thụ hơn 200 triệu lít nước mắm, 98% số hộ gia
đình sử dụng nước mắm trong các bữa ăn. Tuy nhiên, rất ít người có thể phân
biệt được nước mắm pha chế công nghiệp với sản phẩm được sản xuất theo cách
truyền thống, do các chương trình quảng cáo, cũng như trên bao bì các sản phẩm,
hầu như không thể hiện điều này.
Mặc dù xuất
hiện sau, nhưng dòng sản phẩm nước mắm pha chế công nghiệp đang chiếm từ 60-70%
thị phần trong nước. Các làng nghề nước mắm truyền thống đang phải vất vả cạnh
tranh để tồn tại và ngày càng trở nên yếu thế.
Nước mắm pha
chế công nghiệp là loại nước mắm không có vi sinh. Khi nước mắm không có vi
sinh là nước mắm giả. Vì theo định nghĩa nước mắm là: Cá ướp với muối trong
thùng gỗ, hay chum sành sau một thời gian, nhờ vi sinh kích thích lên men, cho
ra một loại nước cốt (juice) gọi là nước mắm. Theo quy trình đặc biệt này, nước
mắm là sản phẩm độc nhất vô nhị trên thế giới của Việt Nam. (SGTT)
Tuy nhiên hiện
nay nước mắm pha chế công nghiệp đang lên ngôi, dù chẳng cần trang bị thùng
chượp, hay chum vại, khiến cho nước mắn
chánh hiệu Phan Thiết, Phú Quốc đang phải đối diện nguy cơ phá sản và bị xóa sổ
ngay chính trên quê nhà.
Bài tường
thuật Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng tha thiết cảnh báo cái thiệt giả về
lòng đạo đức. Hôm nay, cũng có thể Người sẽ cảnh báo: “Coi chừng hàng giả”
Hàng giả lên ngôi
Tuy bề ngoài
mẫu mã bắt mắt, quần áo à la mode,
cũng tiếp thị phô trương rộng rãi, cũng được chào đón trang trọng, luôn xếp đầu
bảng, luôn được thiên hạ ngưỡng mộ, nhưng trang bị toàn đổ giả từ trong đến
ngoài, các vị kinh sư đã không thể dễ dàng lọt qua cặp mắt sắc sảo của Chúa
Giêsu. Người phải cất tiếng cảnh báo mọi người phải coi chừng, kẻo bị lừa.
"Anh em phải coi chừng những ông kinh
sư ưa dạo quanh, xúng xính trong bộ áo thụng, thích được người ta chào hỏi ở
những nơi công cộng. Họ ưa chiếm ghế danh dự trong hội đường, thích ngồi cỗ
nhất trong đám tiệc.” (Mc 12, 38 -39)
Hàng giả, hàng
gian, hàng nhái đó không những độc hại, nguy hiểm, mà còn nhẫn tâm vơ vét hầu
bao, vốn đã lép xẹp của người nghèo khó, bần cùng, Không những tham lam vô độ,
mà còn chuộng thói giả hình đạo đức. “Họ
nuốt hết tài sản của các bà goá, lại còn làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ.” (Mc
12, 38-40)
Hàng thật quý hiếm
Dẫu vậy, vẫn
còn hàng thật quý hiếm khiêm tốn ẩn khuất đâu đó, cũng đang có nguy cơ biến mất
trong cái xã hội đảo điên, chuộng đồ giả hơn đồ thiệt. Đó là người sống trung
thành với Tin Mừng, nghèo khó, khiêm nhường, vâng phục, nhân ái, nhẫn nhục, tha
thứ, hy sinh, tận hiến cho Chúa. Vì số lượng hạn chế, nên hàng thật càng trở
nên quý hiếm!
“Cũng có một bà goá nghèo đến bỏ vào đó hai
đồng tiền kẽm, trị giá một phần tư đồng bạc Rôma. Đức Giêsu liền gọi các môn đệ
lại và nói:"Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều
hơn ai hết.”(Mc 12, 42-44)
Chúa Giêsu
luôn lội ngược dòng đời, không a dua theo thói đời, không bao giờ chấp nhận trò
ma mãnh, lọc lừa, dối gian, cũng không chịu khôn
ngoan im lặng trước bất công, dù Người biết sẽ phải trả giá cho lời trung ngôn nghịch nhĩ, vì đã sẵn sàng hy
sinh làm giá cứu chuộc con người.
Theo các nhà
chú giải Kinh Thánh, thì Người không khen ngợi bà góa nghèo này, mà chính là
ngậm ngùi, thương xót cho thân phận bọt bèo bị áp bức, bị bóc lột thậm tệ bới
lớp người lãnh đạo, nhân danh bảo vệ Lề Luật. Các đấng bậc đã dạy bà phải "hy sinh hết mình" và đó là
điều đáng tội nghiệp cho người nghèo khổ.
Thưởng phạt công minh
Không ngần
ngại, Chúa Giêsu lên án đích đáng hàng giả.“Những
người ấy sẽ bị kết án nghiêm khắc hơn". Một thái độ dứt khoát, không
tính toán hơn thiệt, đúng theo sự thật và công lý.
Trong khi
thiên hạ cứ mãi khún núm, kính nể những người khoác bên ngoài cái mã hào
nhoáng, bóng bẩy, se sua lụa là, cao sang quyền quý, thì Chúa Giêsu lại phớt lờ
họ, không hề tỏ ra gần gũi, hay trọng vọng, vì Người không xem xét hời hợt bên
ngoài, mà nhìn thấu suốt tâm can, tình cảm, tư tưởng và hành động, đủ biết họ
thế nào.
Ngược lại,
Người đặc biệt quan tâm đến những thân phận bần cùng, cơ hàn, thất thế, bịnh
hoạn, đui mù, câm điếc, què quặt, xoàng xĩnh, bị rẻ rúng, bị đẩy ra bên ngoài
lề xã hội, như bà góa bụa này, như anh mù Batimê, như bà cụ loạn huyết kinh
niên, người phung củi, người quỷ ám..
Chúa Giêsu lý
giải minh bạch công đức của bà góa nghèo nàn. Vì bà đã dám từ bỏ hoàn toàn, dám
hy sinh cả vốn liếng nhỏ nhoi nuôi thân, chứ không phải của cải dư thừa như
người giàu có: “Quả vậy, mọi người điều rút từ tiền dư bạc thừa của họ mà đem bỏ vào
đó; còn bà này, thì rút từ cái túng
thiếu của mình mà bỏ vào đó tất cả tài sản, tất cả những gì bà có để
sống". ( Mc 12, 44)
Người xác nhận
việc công đức của bà góa có gía trị gấp ngàn, gấp vạn lần người dư giả:"Thầy bảo thật anh em: bà goá nghèo
này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết.” (Mc 12, 43)
Như vậy số
lượng không thể so sánh với chất lượng, hình thức không thể sánh với nội dung.
Những giá trị thế gian không thể sánh nổi giá trị thánh thiêng. Điều mà ngay
người Kitô thời nay dễ quên, hay dễ lộng
giả thành chân, dễ lẫn lộn giữa giá trị thế gian phù vân với giá trị Nước
Trời viên mãn.
“Xin nước bà Samaritana, mượn lừa cỡi vào
thành Giêrusalem, mượn thuyền ngồi giảng, mượn phòng lập Phép Thánh Thể, nhìn
đồng tiền bà góa bỏ vào hòm cúng, chủ nhân đâu ngờ việc không đâu mà mình được
hân hạnh đến thế! “(Đường Hy Vọng, số 825)
Lạy Chúa, xin cho con luôn sống thật thà,
không giả hình, và mở rộng lòng con để trao ban quên mình, không chút do dự
tính toán, như Chúa Giêsu đã hy sinh cả mạng sống cứu chuộc loài người.
Lạy Mẹ Maria, xin giúp đỡ con đừng vội phán
đoán người khác qua vẻ bên ngoài, mà biết nhìn vào tâm hồn tha nhân, để thông
cảm, tha thứ, chia sẻ và giúp đỡ trong tình bác ái của Chúa Giêsu Kitô, Amen.
AM Trần Bình An
TÍN THÁC
(Mc
12, 38-44)
Chúa ngồi đối diện
hòm tiền,
Ngắm xem thiên hạ
dùng tiền ra sao.
***
Lắm người bỏ số tiền
to,
Nhưng kìa, bà goá
nghèo xơ bỏ vào.
Nhẹ tênh chỉ có hai
hào,
Chúa liền vẫy gọi
nhanh nào lại xem.
Này đây thầy bảo anh
em,
Những gì bà bỏ đáng
khen hơn nhiều.
Bà đã bỏ hết tiền
tiêu
Chẳng hề do dự hoặc
điều phân vân
Cả ngay tiền để nuôi
thân
Bà luôn tin tưởng mọi
phần Chúa lo.
***
Chắp tay lạy Chúa
quan phòng,
Giúp con chia sẻ đói no cùng người.
Mai ngày hưởng phúc Nước Trời,
Chúng con lại có hơn mười trần gian.
Lm. Pet Vĩnh Tiến
CHỚ QUÁ VỊ KỶ
(Mc
12. 38 - 44)
Vị kỷ thường xuyên chẳng vị tha,
Nhóm nhà Luật Sĩ thuở xưa xa.
Nghĩ mình thông thái mà khinh
họ,
Coi họ dân ngu phải trọng ta.
Áo thụng thẻ bài khi dạo phố,
Chỗ ngồi ghế nhất lúc tham gia.
Giáo dân vững dạ nghe Lời Chúa,
Lòng mến tha nhân chẳng nhạt
nhòa.
Thế Kiên Dominic
DÂNG CẢ GIA TÀI
(CN
32 TN-B, Mc 12,38-44)
Chúa quan sát xem hai
cuộc sống
Người giầu sang hào
phóng vô cùng
Nghèo hèn bà góa lạ
lùng
Có vài xu nhỏ bỏ
thùng ai hay
dâng tất cả gia tài
kiệt cạn
không so đo tính toán
để dành
trao ban dâng hiến
thật nhanh
mừng vui hớn hở việc
lành nở hoa
như
bà góa giúp ta suy nghĩ
rất tầm thường nhưng
rất phi thường
việc làm nhỏ bé khiêm
nhường
sống tình bác ái Chúa
thương gọi mời
đường nên thánh muôn
người muôn cách
như Têrêsa thử thách
gian nan
khổ đau đón nhận hân
hoan
đơn sơ phó thác hoàn
toàn cậy trông
dâng lên Chúa tấm
lòng trìu mến
giầu thiêng liêng tìm
kiếm sẵn sàng
đức tin cậy mến vững
vàng
người nghèo khốn khổ
kho tàng là đây.
Lm. Khuất Dũng sss
PHÚC PHẦN THIÊN THU
(Mc
12, 38 - 44)
Hãy coi chừng những
kinh sư
Đi đâu áo thụng, hiền
từ, chỉnh trang!
Kinh sách luôn miệng
oang oang
Thích được chào hỏi
giữa đàng, dám đông.
Tiệc tùng, cỗ nhất có
ông
Chiếm ghế danh dự
việc công luận bàn.
Ăn nói ra vẻ điệu
đàng
Che đi lòng dạ kinh
hoàng, xấu xa.
Nuốt trôi sản nghiệp
các bà...
Đọc kinh cầu nguyện ê
a hàng giờ.
Quan sát hòm cúng Đền
Thờ
Người giầu bỏ thật
nhiều tờ tiền to.
Có một bà goá gầy gò
Hai trinh tiền nhỏ đã
cho hết lòng
Lòng Ngài trắc ẩn cảm
thông
Nói với môn đệ: hãy
trông việc này.
Đồng tiền nhỏ, nhiều
lắm thay
Đó là tài sản hàng
ngày nuôi thân.
Bà ta đã không ngại
ngần
Rộng tay cho hết,
phúc phần thiên thu.
Giầu có cho
nhiều mặc dù
Đó là tiền lắm bạc dư
bỏ vào.
Nguyện cầu Thiên Chúa
trên cao
Cho con được sống dồi
dào, thẳng ngay.
Yêu người như yêu
chân tay
Uỉ an, đùm bọc, hàng
ngày nguyện xin.
Đỗ Văn
ĐỒNG TIỀN THƠM THẢO
“Bà
goá nghèo này đã bỏ vào thùng
nhiều hơn ai hết.”(Mc 12, 43)
Cha hoàn vũ tặng ban tất cả
Dò thấu lòng thấu dạ chính nhân
Cô nhi quả phụ cơ bần
Người luôn gần gũi ân cần xót thương
Chúa quan sát người dâng tiền cúng
Chợt thấy bà quả phụ khiêm cung
Bỏ hai đồng kẽm vào thùng
Ướp hương thơm thảo Tin Mừng Giê-su
Tuy vỏn vẹn phần tư xu nhỏ
Mà bao người giàu có thua xa
Gia tài tất cả dâng Cha
Cả điều cần thiết để bà độ thân
Con dâng Chúa cuộc đời tận hiến
Sớm mai hồng đã nguyện xin vâng
Can-vê hiến lễ chiều dâng
Hai đồng xu nhỏ ngàn lần tiến Cha.
Chúa khen ngợi việc làm nhỏ bé
Trong khiêm nhu dâng
hiến trao ban
Yêu người mến Chúa
tỏa lan
Thiên đàng vinh phúc
ngập tràn hân hoan.
Nt. Bích Ngọc
HAI TRINH QUÍ GIÁ
(CN
32 TN B – Mc 12, 38-44)
Ai đã bỏ vào thùng nhiều nhất?
Cảnh người người tất bật ra vào
Giàu nghèo là chính kẻ nào
Góp chung nhiều ít ra sao Chúa tường.
Bà góa nghèo đáng thương rón rén
Bỏ vào thùng vỏn vẹn hai trinh
Chúa nhìn thấu suốt chân tình
Hai trinh đáng giá hơn nghìn đồng kia.
Vì kẻ khác đem chia của cải
Bạc dư thừa chẳng phải lo toan
Áo cơm dư giả hỉ hoan
Còn bà góa ấy hoàn toàn hiến dâng.
Người quí giá tinh thần quảng đại
Sẵn cho đi chẳng ngại đói no
Thương người giúp đỡ lắng lo
Rộng lòng bác ái hiến cho mọi người.
Bao lộc thánh vui tươi đón nhận
Nguyện ra đi quyết dấn thân thôi
Ra đi đến tận chân trời
Đem hồng ân Chúa cho đời thắm tươi.
Scholastica
LÒNG TIN THÀNH TÍN
(CN
XXXII TN-B - Mc 12, 38-44)
Giữa đền thánh đám
đông dâng cúng
Bà góa nghèo đang
túng cũng dâng
Hai đồng tiền kẽm ân
cần
Mà trong mắt Chúa bội
phần lớn lao.
Đồng tiền nhỏ ngọt
ngào sự sống
Xây đền thờ mở rộng
đạo lành
Kính trao tất cả tâm
thanh
Quý hơn bạc tỷ hư
danh phong trào.
Áo xúng xính ưa chào
giữa cổng
Cỗ nhất ngồi tâm rỗng
giả hình
Nuốt tài sản, nới thẻ
kinh
Chúa thương con
nguyện kính tin chân thành.
Cửa trời đóng đói
hành khắp xứ
Ê-li-a ngôn sứ mạnh
tin
Bánh thơm bà góa hy
sinh
Bình dầu hũ bột đầy
tình Chúa thương.
Hai bà góa an nương
ơn thánh
Một lòng tin vững
mạnh sắt son
Hiến dâng Chúa sự
sống còn
Đơn sơ tín thác vuông
tròn lễ dâng.
Chiên Thiên Chúa một
lần tế lễ
Của lễ và thượng tế
chính Ngài
Chúa Ki-tô hướng
tương lai
Lòng tin thành tín
trải dài thánh ân.
Cát Vàng
HAI ĐỒNG TIỀN
Lời Chúa phán hãy coi chừng luật
sĩ
Bọn giả hình dùng từ mỹ thanh
cao
Ưa dạo quanh xính bộ thụng vào
Nơi hội đường thích ngồi cao
danh dự
Và chỗ nhất trong tiệc tùng
chúng ngự
Chúng nguyện cầu làm bộ ở thật
lâu
Chúng bóc lột những bà góa khổ
sầu
Bọn kinh sư chúng gối đầu tội
lỗi
Nay trần gian những con người
cằn cỗi
Sống điên cuồng trong bóng tối
cao sang
Điều từ tâm nhân ái chúng chẳng
màng
Thương nghèo khó sống lang thang
rách đói
Những kẻ nghèo miệng câm không
tiếng nói
Sống cơ hàn không học thói bon
chen
Gia đình ấm êm dẫu phận thấp hèn
Dâng lên Chúa những tháng ngày
đen tối
Như bà góa với hai đồng dâng
cúng
Cả gia tài hơn một thúng tiền dư
Kinh sư kia bóc lột chẳng khước
từ
Thân góa phụ phận hèn như giẻ
rách
Chúa con ơi trần gian muôn ngỏ
ngách
Dẫu biết rằng dù đói rách cho
thơm
Nhưng thói đời vẫn so sánh thiệt
hơn
Làm sa ngã những tâm hồn trong
trắng
Nơi luyện hình bao linh hồn cay
đắng
Sám hối tội tình vượt thắng thế
gian
Mong ngày đoàn viên ca khúc trở
về
Bên chân Chúa Mẹ vỗ về hạnh phúc
Vincent Khánh Trần
MỘT TẤM LÒNG
(Mc
12, 38-44)
Người nghèo ở thời nào
Cũng bị xem rẻ rúng
Là những kẻ khốn cùng
Sống bên lề xã hội
Từng chiều qua rất vội
Bóng tối về phủ quanh
Cuộc sống sao momg manh
Xót xa lòng góa phụ
Nhẩm đếm từng đồng xu
Cho cuộc đời quạnh quẻ
Giữa dòng người lặng lẽ
Bà dâng cúng đền thờ
Không tính toán mù mờ
Bà cúng dâng tất cả
Dẫu mai đời vất vả
Cuộc sống lại tay không
Lòng bà chỉ ước mong
Cho đi cả tấm lòng
Chỉ một niềm hi vọng
Vào Thiên Chúa tình yêu
Dù cảnh đời phong nhiêu
Vẫn muốn cho đi tất cả
Cho đi không xót xa
Từ tấm lòng yêu mến
Chúa ơi, này con đến!
Xin dâng trọn tấm lòng
Dâng cả niềm ước mong
Không tị hiềm trống rỗng
Không khoe khoang danh vọng
Rất chân thành đơn sơ
9/11/2012
Song Lam
PHÚC
THIÊN ĐƯỜNG
(32 TN-B)
Có những lúc đường đi thật cô
đơn
Con thao thức nghe tiếng Chúa
trong hồn
Ước mong được yêu thương và
dâng hiến
Sống chân thật
không toan tính thiệt hơn
Yêu thương sẽ được yêu thương
Thanh bần mua phúc thiên đường
Hy sinh đời thắm sắc hương
Trao ban nhận về hạnh phúc
Như xưa Chúa đã yêu thương
Đơn nghèo đi hết con đường
Yêu thương Thập giá hiến thân
Quê hương là phúc thiên đường
Những Thánh Giá cần trong đời
yêu thương
Bao hoa gấm danh tiếng biết xem
thường
Dẫu thanh bần trao ban vì yêu
mến
Phúc thiên đàng xin ơn Chúa dủ
thương
Những khúc hát lời ru dệt câu
kinh
Con khao khát vì thiếu vắng an
bình
Ước mong được trao ban và dâng
hiến
Sống chân thật con
vươn tới niềm tin
9-11-2012
Hương Sion
BÀI HỌC DÂNG HIẾN
CN
XXXII TN-B – (Mc 12, 38 – 44)
Yêu thương tình Chúa
nồng nàn,
nhìn người giữa cảnh
ngổn ngang cuộc đời.
Người nghèo thân phận
tả tơi,
dịu dàng ánh mắt trao
lời cảm thông.
Bà góa lạc giữa đám
đông,
bé nhỏ, tiều tụy giữa
dòng nhân sinh.
Phận nghèo chỉ có
“hai trinh”,
gia tài bé nhỏ, khối
tình lớn lao.
Tấm lòng quảng đại
biết bao,
cho đi tất cả ngọt
ngào tình yêu.
Chúa nói: “Bà đã cho
nhiều”,
từ cái túng thiếu,
tiêu điều, hiến dâng.
Chúa nhìn thấu suốt lương tâm,
Trái tim Mục Tử từ nhân thấu
tình.
Thế gian chuộng thói
giả hình,
xúng xính áo thụng,
cầu kinh lâu giờ.
Dọc đàng hay giữa đền
thờ,
thích được sùng bái
thích chờ nêu tên.
Thích được ăn trốc
ngồi trên,
hội đường, đám tiệc
chỗ riêng cho mình.
Công đức thích được
tôn vinh,
nêu danh, xướng họ
công trình nhỏ to.
Thừa tiền, dư bạc vẽ
trò,
tưởng rằng tích lũy
cả kho Nước Trời.
Nay Chúa cảnh báo, nhắc lời,
coi chừng hàng giả một đời tiêu
vong.
Lời Chúa khai trí, mở
lòng,
Noi gương bà góa thắm
nồng con tim.
Dẫu đời bảy nổi ba
chìm,
tấm lòng quảng đại hy
sinh giúp người.
Yêu thương trao tặng
cho đời,
vòng tay nhân ái, nụ
cười thân thương.
Đơn sơ, nhỏ bé, khiêm
nhường,
ngọn đèn đức ái soi
đường chứng nhân.
Buồn vui sướng khổ
đường trần,
trao nhau ánh mắt
tình thân ngập tràn.
“Hai trinh” bà góa
nghèo nàn,
còn hơn kẻ có bạc
vàng vô tâm.
Bài học dâng hiến lặng thầm
dạy con biết sống thành tâm với
đời.
Cho đi, nét đẹp con người …
08/11/2012 - Monica Lệ Thi
ÁNH MẮT
GIÊSU
CN XXXII TN-B – (Mc 12, 38 – 44)
Ánh mắt tình thương Chúa lặng thầm,
trái tim Mục Tử vẫn
quan tâm.
Chiên con lạc lối, đời cô độc,
bà góa bên đường, phận
tủi thân.
Thấu suốt cảm thông,
lòng quảng đại,
thiết tha yêu mến, dạ
từ nhân.
Thương người bác ái,
lòng khiêm tốn,
chúc phúc ngợi khen, hưởng phúc phần.
08/11/2012
Hạt Nắng
BÀI HỌC CHO
ĐI
CN XXXII – TN-B – (Mc 12, 38 – 44)
Trái tim Chúa từ nhân đầy trắc ẩn,
hằng quan tâm đến số phận nghèo hèn.
Nơi đền thờ, người dâng cúng đua chen,
lại để mắt đến người mọn hèn góa bụa.
Kẻ giàu sang, cúng dâng nhiều tiền của,
chỉ riêng bà, như hạt lúa đơn sơ.
Cảnh bần hàn, thân tiều tụy, bờ phờ,
hai đồng kẽm, hiến dâng, nhờ hồng phúc.
Chúa nhìn thấu tâm can, lòng công đức,
đã cho di, vượt định mức nơi bà.
Cả gia tài, trong cuộc sống bôn
ba,
lòng quảng đại của bà, bao la
hơn tất cả.
Chúa cảnh tỉnh môn sinh, hành vi
giả,
tính tham lam nuốt cá bé đơn
côi.
Nơi đám tiệc, thích chỗ nhất
được ngồi,
nơi phố xá thích được chào mời,
sùng bái.
Khoác áo thụng, thích vòng qua
lượn lại,
lúc cầu kinh, thích lải nhải dài
lâu.
Tài sản của người nghèo, chỉ tìm
cách gom thâu,
giả nhân từ thiện, thích đi đầu
dâng cúng.
Thói phô trương, thích người đời
ca tụng,
tiền bạc bỏ ra, phải nêu đúng họ
tên.
Tấm bằng ân nhân, cứ như tấm vé
thần tiên,
cửa trời rộng mở, mặt vênh vênh
tự đắc.
Bà góa nghèo, đồng tiền còm góp
nhặt,
biết cho đi, với bản chất chân
thành.
Dẫu biết rằng, cuộc sống sẽ mong
manh,
đường sinh kế, sẽ chòng chành,
khốn đốn.
Chúa nêu gương, bà góa nghèo
khiêm tốn,
biết hy sinh, tâm hồn thật thanh
cao.
Đã dạy con bài học biết thương
trao,
cho đi vì lòng mến, ngọt ngào
tình nhân ái.
Chúa nhìn con, có sẵn sàng quảng
đại?
dám quên mình sống bác ái yêu
thương?
Chứng nhân Tin Mừng, con phải
sống nêu gương,
khiêm nhu, từ bỏ, bước theo
đường thập giá.
Biết cho đi, một tình yêu cao cả,
cho đi như Ngài, như bà góa, hôm
nay.
Xin Chúa thương thánh hóa con
từng ngày,
bỏ thói giả hình,
hy sinh quảng đại,
đắp xây đời hạnh phúc.
09/11/2012 - Bâng Khuâng Chiều
Tím
BÀI CA HIẾN DÂNG
CN XXXII TN-B – (Mc 12, 38 – 44)
Chúa không muốn con,
làm những công trình vĩ đại,
Chúa chẳng đòi con,
thực hiện những việc cao siêu.
Mà Ngài hỏi con, bác ái con có bao nhiêu,
tình yêu có cho đi nhiều,
những điều con làm cho Chúa,
những việc cống hiến cho tha nhân.
Trái tim thiết tha, bà góa thông công góp phần,
đồng tiền nuôi thân, góp nhặt thầm lặng hy sinh.
Gia tài “hai trinh”, cần thiết cuộc sống mưu sinh,
bà dâng tất cả chân tình,
Chúa nhìn thấu lòng nhân ái,
nơi bà, gương sáng cho tha nhân.
Ôi! Của lễ hy sinh, của người nghèo túng,
đồng tiền mưu sinh của kẻ khốn cùng.
Chúa nhìn thấu suốt tâm can,
thắp lên ngọn đèn soi sáng.
Ôi! Ánh mắt lưu tâm của Người Mục Tử,
nồng nàn yêu thương chiên nhỏ bên đường.
Chúa đã chắp cánh bay cao,
kết thành bài ca hiến dâng.
Chứng nhân đức tin, Lời Chúa sáng soi cuộc đời,
khả năng nhỏ nhoi, tấm lòng phục vụ mến thương.
Dãi dầu phong sương, vượt thắng vững chí kiên
trung,
niềm tin rắc gieo Tin Mừng,
chân thành sống tình bác ái,
quảng đại, như Chúa yêu tha nhân.
08/11/2012 - Nắng Sài Gòn
TÍN THÁC
CN
XXXII TN–B – (Mc 12, 38 – 44)
Giữ uy tín dối lừa
che mặt nạ,
đã hằn sâu trong bụng
dạ đời con.
Sống ung dung, tự
mãn, khéo tô son,
tự ru ngủ,
đánh bóng mình,
bằng những hành vi
đạo đức.
Con đau khổ sợ người
chê bất lực,
nên cố trèo địa vị
phải thật cao.
Sợ đời chê thân thế
chẳng đáng tự hào,
con may dài tua áo,
đọc kinh lâu giờ,
để che đậy tâm hồn trống rỗng.
Bài học Chúa dạy hôm nay,
đưa con vào cuộc sống,
cách nhìn người cùng lối sống đạo của con.
Đừng xét đoán người qua dáng ngọc cung son,
đừng tâng bốc kẻ giàu sang,
đừng chạy theo kẻ quyền cao chức trọng.
Biết nhìn đời bằng con tim rung động,
yêu thương người nghèo hèn,
quan tâm người bé nhỏ đáng thương.
Tiều tụy dáng hình một nắng hai sương,
chân thật, đơn sơ dám cho đi tất cả.
Bà góa nghèo hôm nay,
Chúa khen và nêu cao danh giá,
đã cho đi những thứ cần thiết đời mình.
Một trái tim vàng biết quảng đại hy sinh,
Chúa thấu suốt tâm hồn,
cảm thông bao nỗi niềm trắc ẩn.
Bài học giả hình đề cao danh phận,
kiêu ngạo, khoe khoang,
bủn xỉn, thấp hèn.
Lừa dối chính mình, lừa dối cả anh em,
Chúa lên án gắt gao,
loại người giả nhân giả nghĩa.
Bài học hôm nay con ngậm ngùi rút tỉa,
dâng lên Chúa cuộc đời,
hiện tại lẫn tương lai.
Tín thác vào Chúa cuộc sống ngày mai,
cam đảm bỏ nốt đồng xu cuối cùng,
nguồn bình an diệu
vợi,
trong sự quan phòng
của Chúa.
Ánh mắt Chúa nhìn con nồng nàn
truyền ánh lửa,
đốt cháy những bụi trần còn vướng
đọng trong con.
A.P Mặc Trầm Cung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét